Tần Vi Mặc ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, ngươi nói thật hay. Ta luôn cảm thấy, tỷ phu có thể nhìn thấu nội tâm Vi Mặc. Mặc kệ Vi Mặc nói gì, suy nghĩ gì, tỷ phu đều có thể biết.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Ta chính là thuận miệng nói, đảm đương không nổi Nhị tiểu thư quá khen như thế.
Tần Vi Mặc ánh mắt giật giật, cười nói:
- Nhưng có việc, tỷ phu vẫn nhìn không thấu.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một, không nói tiếp.
Lúc này, Châu nhi tiến lên phía trước nói:
- Tiểu thư, trời sắp tối rồi, đoán chừng phu nhân đã chuẩn bị xong, chúng ta nên đi.
Tần Vi Mặc khẽ gật đầu.
Thu nhi và Châu nhi vội vàng một trái một phải vịn nàng.
Nhóm nha hoàn và ma ma chen chúc đi bên cạnh.
Hai nha hoàn ở bên cạnh bung dù che gió, một nha hoàn đi ở phía trước dò đường.
Lạc Thanh Chu lui qua bên cạnh.
Tần Vi Mặc đi đến bên cạnh hắn, đắng chát cười một tiếng, nói khẽ:
- Để tỷ phu chế giễu, Vi Mặc vừa ra khỏi cửa, phải làm phiền rất nhiều người đi theo. Đêm nay Vi Mặc vốn không nên đi ra ngoài, nhưng mẫu thân...
Lạc Thanh Chu nói:
- Thích hợp ra ngoài hít thở không khí, đối với thân thể Nhị tiểu thư cũng tốt. Nhị tiểu thư ra ngoài chơi, các nàng cũng đi chơi theo, không coi là mệt nhọc.
Châu nhi vội vàng nói:
- Cô gia nói đúng lắm, tiểu thư, người không biết đâu, từ hôm qua, tất cả mọi người đều rất hưng phấn, đều đang nghĩ chuyện đêm nay cùng tiểu thư đi ra ngoài chơi, hôm qua Vãn Thu còn hưng phấn nửa đêm không ngủ đó.
Thu nhi bên cạnh có chút ngượng ngùng cười nói:
- Tiểu thư, đúng đó, mọi người được ra ngoài, thật ra đều rất vui vẻ, dù sao lâu rồi cũng không có đi ra ngoài.
Nha hoàn và ma ma còn lại cũng đều cười phụ họa, vui vẻ hòa thuận.
Tần Vi Mặc cảm thụ được mọi người vui vẻ, bầu không khí nhẹ nhàng, trên mặt cũng không nhịn được lộ ra nụ cười, quay đầu nhìn về phía thiếu niên đi theo bên cạnh nói:
- Tỷ phu, ngươi xem, Vi Mặc nói ngươi rất biết cách nói chuyện đi. Ngươi nói một câu, tất cả mọi người đều cười theo.
Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, nàng lại cười dùng ngữ điệu hoạt bát nói:
- Xem ra sau nay phải được thường để tỷ phu bồi ta nói chuyện thôi.
Thu nhi vội vàng ở bên cạnh cười phụ họa:
- Đúng, sau khi phải thường để cô gia tới nói chuyện đùa chúng ta vui vẻ.
Tất cả mọi người cười cùng nhau phụ họa.
Đương nhiên, đùa cho ai vui vẻ, tất cả mọi người trong lòng đều biết rõ.
Lạc Thanh Chu đi đường, không dám lên tiếng.
Đôi mắt Tần Vi Mặc thật đẹp nhìn hắn một cái, trong mắt mang theo ý cười ôn nhu, cũng không làm khó hắn nữa.
Cùng lúc đó.
Bờ sông Mạc Thủy nội thành, trên hai chiếc thuyền hoa trang trí xa hoa đã treo đầy đèn lồng đủ màu và đồ trang trí bắt mắt.
Trên tàu buồng nhỏ hai tầng đại sảnh, các loại hoa quả điểm tâm, đều đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Có tân khách đến sớm, chưa vội vã lên thuyền, mà đứng ở bờ sông, vừa xem cảnh đẹp bờ sông lúc chạng vạng, vừa tụ hội hàn huyên, trò chuyện.
Đêm nay, văn nhân mặc khách, tài tử giai nhân Mạc Thành thậm chí ngay cả thanh lâu nghệ nữ đều tề tụ ở đây, chuẩn bị hưởng thụ thịnh hội cuối cùng của năm.
Đêm nay sẽ có rất nhiều tiết mục.
Ca múa biểu diễn, đánh đàn gánh xiếc vân vân.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất, tự nhiên là văn nhân tài tử đọ sức thi từ.
Mỗi lần yến hội, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có mấy văn nhân, vì có tác phẩm xuất sắc mà thanh danh vang dội, hoặc là một tiếng thành danh, lan truyền vạn dặm.
Từ đó càng có được nhiều cơ hội và vinh quang hơn.
Đêm nay, hiển nhiên cũng là một cơ hội.
Màn đêm buông xuống.
Ngoài Tần phủ, nha hoàn ma ma, cùng sáu tên hộ vệ vây quanh một chiếc xe ngựa, chậm rãi chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Trong xe ngựa có mẹ con Tống Như Nguyệt.
Những người khác, đều đi bộ phía sau xe ngựa.
Lần này đi tham gia yến hội, ngoại trừ những văn nhân mặc khách (người làm thơ phú văn chương) ra, còn có rất nhiều quan lại quyền quý.
Cho nên có chút quy củ, nhất định phải tuân thủ.
Lúc lên xe ngựa, Tần Vi Mặc mời Lạc Thanh Chu cùng ngồi chung, bị Tống Như Nguyệt xụ mặt nghiêm nghị khiển trách một trận.
- Trong nhà ngươi có thể không hiểu quy củ, ở ngoài cũng như vậy, làm trò cười cho người ta! Người ta thấy được, còn nói Tần phủ chúng ta không có gia giáo!
- Ngươi là em vợ hắn, ta là nhạc mẫu hắn, hắn còn ở rể, có thể ngồi cùng chúng ta sao?
- Uổng cho ngươi cả ngày trong phòng đọc sách, lễ nghĩa quy củ cơ bản, đạo đức liêm sỉ cũng không biết?
Tần Vi Mặc bị quở mắng mặt đỏ tới mang tai, không dám lên tiếng nữa, vội vàng cúi đầu, chui vào xe ngựa.
Tống Như Nguyệt lên xe ngựa, vén màn cửa lên, lại mắng Lạc Thanh Chu ở dưới một trận:
- Vi Mặc trẻ người non dạ, mọi việc không hiểu, ngươi đọc đủ thứ thi thư, chẳng lẽ cũng không hiểu? Ngươi cảm thấy ngươi có thể ngồi cùng chúng ta sao?