Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 207: Nên vui hay nên buồn




Tần nhị tiểu thư thân thể yếu đuối, e ngại rét lạnh, đoán chừng đối những băng tinh màu lam không thấy kia đều có thể cảm nhận rõ ràng được, cho nên mới không thể tới gần Hạ Thiền đi.

Ngược lại, hắn tu võ, khí huyết tràn đầy, quanh thân đoán chừng nổi trôi khí tức ấm áp, cho nên Nhị tiểu thư ở bên cạnh hắn, mới...

- Cô gia, bồi Nhị tiểu thư cho tốt, nhưng không thể làm loạn nha.

Bách Linh cảnh cáo nói.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không làm loạn với những người khác.

Bách Linh:…

- Hừ, trong lời cô gia có hàm ý, đáng ghét! Cô gia nhớ kỹ đêm nay trở về sớm, đừng qua đêm bên ngoài, nếu không tiểu thư sẽ lo lắng.

Bách Linh hừ một tiếng, lại cảnh cáo nói:

- Nghe nói thuyền hoa kia có rất nhiều tài tử giai nhân, còn có hoa khôi từ thanh lâu mời tới, cô gia nếu lưu luyến quên về, làm việc không nên làm, tự gánh lấy hậu quả!

Nói xong, quay người rời khỏi.

Đi tới cửa, nàng đột nhiên quay đầu lại nói:

- Cô gia, người gần đây tinh lực rất tràn đầy sao? Làm sao giữa ban ngày đã...

Nói đến đây, ánh mắt của nàng trêu chọc nhìn nơi nào đó một chút.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi tới phòng bếp.

Bách Linh lại nói:

- Đúng rồi cô gia, đã là tháng mới, một cơ hội của cô gia, nghĩ xem khi nào cần dùng?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, cố ý hỏi:

- Cơ hội gì?

Bách Linh nói:

- Cơ hội cùng phòng cùng tiểu thư.

Lạc Thanh Chu nói thẳng:

- Ta gần đây đang khắc khổ đọc sách, không tâm tư nghĩ những chuyện đó. Bách Linh cô nương, làm phiền ngươi trở về nói với đại tiểu thư một tiếng, tháng này coi như xong, tin tưởng đại tiểu thư nghe, hẳn là sẽ thật vui vẻ?

Bách Linh không nói tiếp.

Lạc Thanh Chu ý vị thâm trường nhìn nàng một cái, đi vào phòng bếp.

Bách Linh rời khỏi, đi trên đường tự nhủ:

- Tối hôm qua Thiền Thiền khuya khoắt vụng trộm đi ra, không phải tới chỗ cô gia chứ? Nhưng mà... Nàng còn chưa hết mà? Hẳn là sẽ không. Vậy lần này cơ hội... Thân là hảo tỷ muội của Thiền Thiền, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, thân thể nàng bây giờ có chuyện, ta tự nhiên nên thay nàng chia sẻ công việc, nếu không ta...

- Không được không được, sao ta có thể có loại ý nghĩ xấu hổ này chứ? Bách Linh ơi Bách Linh, ngươi sẽ không bị cô gia cưỡng ép hôn mấy lần, bị hôn tới ngốc luôn? Ngươi đã nói ngươi phải giống như đóa hoa buổi sớm, vĩnh viễn băng thanh ngọc khiết, hương thơm lan tỏa, không nhiễm bụi trần...

Lạc Thanh Chu ở trong phòng ăn cơm tối.

Hắn vốn định dẫn Tiểu Điệp cùng đi, nhưng tiểu nha đầu cảm thấy nhiều người, hơn nữa còn có phu nhân khó chịu kia, cho nên không dám đi.

Nàng tình nguyện ở nhà thêu hoa.

Lạc Thanh Chu đành phải một mình ra cửa, đi chỗ Tần nhị tiểu thư.

Trời chiều còn treo trên đỉnh núi xanh.

Mây trắng khắp trời, chiếu xuống đình viện nở rộ hoa tươi.

Tần Vi Mặc mặc một thân váy ngắn trắng thuần, ngoài khoác áo lông chồn tuyết trắng, đang đứng dưới cây mai chỗ đình viện, khuôn mặt nhỏ, có chút ngẩng lên thanh lệ nhu hòa nhìn xem từng đóa hoa mai nở rộ trên đầu cành, suy nghĩ xuất thần.

Nắng chiều rơi trên người nàng, giống như dát lên một tầng ánh sáng nhu hòa mà thánh khiết lên người nàng.

Nàng an tĩnh đứng ở đó, nhu nhu nhược nhược, lại trong trắng tinh khiết, không nhiễm trần thế, có một loại nhu uyển trong trẻo.

Nha hoàn và ma ma đều trông coi cách đó không xa, nín thở ngưng thần, không dám lên tiếng quấy rầy nàng.

Lúc Lạc Thanh Chu đi vào đình viện, nhìn khung cảnh hoa mai dưới trời chiều, mỹ nhân như vẽ, cũng dừng bước, an tĩnh đứng lại.

- Khụ... Khụ khụ...

Gió thổi qua.

Tần Vi Mặc ho khan vài tiếng, mới tỉnh lại, nàng vừa quay đầu, thấy hắn.

Thiếu nữ đầu tiên ngơ ngác một chút, lập tức trên gương mặt hơi tái nhợt thanh lệ, mỉm cười còn muốn động lòng người hơn cành mai kia, giọng nói ôn nhu:

- Tỷ phu, đã tới sao không nói gì?

Lạc Thanh Chu cung kính nói:

- Sợ quấy rầy nhã hứng Nhị tiểu thư.

Tần Vi Mặc mỉm cười, lại liếc mắt nhìn hoa mai trên đầu cành, nói khẽ:

-Ta làm gì có nhã hứng. Ta chỉ là nhìn thấy hàn mai này, trong lòng nghĩ đến...

Dừng một chút, thiếu nữ nhìn về phía hắn nói:

- Tỷ phu, ngươi nói, hàn mai cao ngạo chịu đựng qua mùa đông, mùa xuân bách hoa tranh đua khoe sắc lại tàn lụi, là nên vui, hay nên buồn?

Lạc Thanh Chu nhìn hai đầu lông mày u buồn của nàng, yên lặng một chút, chậm rãi nói:

- Có người thích phồn hoa, thích náo nhiệt, thích hiếu thắng tranh cường với người, mà có người thích yên tĩnh, thích một mình trong tiểu thế giới của mình khoan thai tự đắc. Có lẽ người khác nhìn cảm thấy nó bi ai, nhưng thật ra nó nhìn người khác, cảm thấy người khác mới thật bi ai. Mỗi người đều có cuộc sống của mình, đều có thứ mình yêu thích. Nhị tiểu thư, thuận theo tự nhiên, tùy tâm tùy tính mà sống là tốt, nghĩ quá nhiều, sẽ chỉ tổn thương thân thể của mình.