Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta chưa hề nghĩ muốn lên xe.
- Còn dám già mồm?
Tống Như Nguyệt dựng lông mày lên.
Lạc Thanh Chu không nói tiếp.
Tống Như Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát mới buông màn cửa xuống, lạnh giọng nói thầm:
- Bình thường các ngươi ở trong phủ mắt đi mày lại còn chưa tính, chỉ cần không làm chuyện khác người gì, ta coi như không nhìn thấy. Nhưng ở bên ngoài, hai người các ngươi tốt nhất thành thật một chút, nếu lén lén lút lút khiến người khác bàn tán, cẩn thận da các ngươi!
Trong xe truyền đến âm thanh Tần nhị tiểu thư yếu ớt:
- Mẫu thân, ta cùng tỷ phu không có... Không có mắt đi mày lại...
- Ha ha, ngươi cho là mẫu thân ngươi mắt mù? Hay cảm thấy mẫu thân ngươi dễ bị lừa?
- Mới không có...
Tần nhị tiểu thư âm thanh lại yếu xuống, cơ hồ không nghe được.
Lạc Thanh Chu thả chậm bước chân, đi theo sau.
Nội thành hôm nay không có thi hành lệnh cấm đi lại ban đêm.
Lúc này hai bên đường phố, treo đầy đèn lồng.
Người bán hàng rong đang gào to, nhưng người đi đường cũng không dừng lại, mà là đi tới bờ sông Mạc Thủy nơi tổ chức Thi Từ Hội.
Nơi đó tự nhiên càng thêm náo nhiệt.
Mặc dù không phải mỗi người đều có thể lên thuyền, nhưng trời còn chưa tối đường bên bờ sông đã hình thành một chợ đêm náo nhiệt.
Các loại tiểu thương tề tụ tại đây.
Người đi đường rộn rộn ràng ràng, nối liền không dứt.
Có nam nữ ước hẹn.
Có thân bằng hảo hữu dùng bữa xong dạo phố.
Cũng có người dẫn người nhà tham gia náo nhiệt.
Càng có người cố ý đứng ở bờ sông, đối ảnh thành đôi, ngẩn người nhìn thuyền hoa xa hoa náo nhiệt.
Hai chiếc thuyền hoa dừng sát một chỗ.
Phía trên giăng đèn kết hoa, bóng người đông đúc, vô cùng náo nhiệt.
Bên bờ dựng tấm ván gỗ bắt cầu lên thuyền hoa.
Đồng thời, có thủ vệ đeo bội đao bên hông trấn giữ.
Lối vào hai chiếc thuyền hoa, đều có người chuyên môn đón tiếp khách đến, đề phòng những người khác trà trộn vào thuyền hoa.
Tổ chức lần Thi Từ Hội này, ngoại trừ thiên kim phủ thành chủ, còn có quý nhân khác của Mạc Thành, đương nhiên không thể xảy ra sai sót.
Một đoàn người Tần phủ đi tới bờ sông thì trên hai chiếc thuyền hoa đã có rất nhiều tân khách tới sớm, đang trò chuyện náo nhiệt.
Hai mẹ con Tống Như Nguyệt được nha hoàn nâng đỡ, xuống xe ngựa.
Lập tức được nha hoàn ma ma và hộ vệ hộ tống đi tới chỗ tiếp khách ở bờ sông.
Phụ nhân đón khách tuổi trung niên, xa xa thấy xe ngựa bọn họ, biết bọn họ tới, vội vàng cười rạng rỡ ra đón nói:
- Tần phu nhân, hoan nghênh hoan nghênh, Trương phu nhân Vương phu nhân các nàng cũng vừa tới, vừa rồi còn hỏi ngài đã tới chưa.
Lúc này, Mạnh Vũ Lam phủ thành chủ vừa từ thuyền hoa đi ra, nhìn thấy bọn họ, lập tức bước nhanh qua cầu gỗ, nhiệt tình nói:
- Tống di, Vi Mặc, sao muộn như vậy mới đến.
- Đại tiểu thư.
Bên cạnh hộ vệ và quản gia đón khách đều cung kính cúi đầu.
Mạnh Vũ Lam một thân váy màu tím, giữa eo nhỏ nhắn vẫn cài một thanh đoản đao, dáng người yểu điệu, bộ dáng tuấn tiếu, hai đầu lông mày bừng bừng cc QN khí khái hào hùng.
Nàng bước nhanh lên bờ, đi đến bên cạnh Tần Vi Mặc, đỡ nàng, thân thiết cười nói:
- Đi thôi, Vi Mặc, ta dìu ngươi lên, cầu gỗ không quá ổn, ngươi cũng nên cẩn thận.
Lạc Thanh Chu thấy nàng đi đường như gió, hai chân thon dài thẳng tắp, vô cùng có lực đạo, tư thái mặc dù mảnh mai, cũng có một cỗ khí thế, ánh mắt nhìn qua tự tin phi phàm, hiển nhiên là một võ giả.
Hắn vốn dĩ không nhìn ra, nhưng bây giờ tu luyện thần hồn, ánh mắt nhạy cảm, khứu giác linh mẫn, vừa nhìn đã biết.
Tần Vi Mặc mỉm cười chào hỏi nàng, sau đó ôn nhu nhắc nhở:
- Vũ Lam, tỷ phu ta cũng tới.
Mạnh Vũ Lam cười cười, quay đầu nhìn Lạc Thanh Chu nói:
- Ta thấy rồi, ngươi trách ta không có chào hỏi hắn sao?
Nói xong, xoay người lại, rất trịnh trọng chắp tay với Lạc Thanh Chu, cười nói:
- Lạc công tử, là Vũ Lam thất lễ.
Lạc Thanh Chu chắp tay cúi đầu, không nói gì.
Mạnh Vũ Lam nhìn nha hoàn hộ vệ chen chúc bên cạnh một chút, rất áy náy nhìn về phía Tống Như Nguyệt nói:
- Tống di, rất xin lỗi, các ngươi chỉ có thể mang hai nha hoàn lên, những người khác không thể dẫn theo. Còn hộ vệ, thì càng không được, đêm nay có quy định, ngoại trừ hộ vệ của chúng ta trên thuyền ra, không thể có bất kỳ võ giả nào lên thuyền, hi vọng Tống a di thông cảm.
Tống Như Nguyệt ở trước mặt người ngoài rất chú trọng hình tượng, nghe vậy cười nói:
- Không sao đâu, chỗ này còn cần hộ vệ làm gì.
Sau đó quay đầu nói:
- Thu nhi Châu nhi, hai người các ngươi đi theo chăm sóc Vi Mặc, những người khác đều giải tán đi. Muốn đi dạo phố cứ đi, không muốn thì cứ ở đây chờ.
- Vâng, phu nhân.
Những nha hoàn ma ma kia nghe được đều âm thầm hưng phấn.
Cuối cùng có một đêm tự do.
- Tống di, người lên trước, ta cùng Vi Mặc lên sau.
Mạnh Vũ Lam lễ phép nói.