Long nhi hẳn không có bản lĩnh này.
Như vậy, cũng chỉ có...
Hắn giật mình, lập tức lại cúi đầu nhìn vài lần, ghi nhớ toàn bộ chữ và bản vẽ vào trong đầu, lại khẩn cấp nhìn về phía một xấp giấy Tuyên Thành khác.
Trên trang tiêu đề của tờ giấy, hai chữ lớn được viết xiêu vẹo: Quyền pháp.
Lạc Thanh Chu: - ...
Cái tên này cũng quá có lệ rồi...
Hắn mở trang đầu tiên, phía trên không có bất kỳ lời vô nghĩa nào, trực tiếp vẽ một người đang ra quyền, phía dưới bức tranh, là một đoạn chữ giảng giải.
Lúc này đây, Lạc Thanh Chu không còn hoài nghi và chần chờ gì nữa, lập tức nghiêm túc nhìn vào, nhét hết toàn bộ từng trang vẽ và chữ viết bên trên vào đầu.
Sau khi liên tục xem ba lần, hắn cất giấy Tuyên Thành đi, nhắm mắt lại, nhẩm lại trong đầu mấy lần, sau khi xác định không sai, lúc này mới đứng dậy.
Bạch!
Hắn bày ra tư thế, chậm rãi đánh ra quyền đầu tiên.
Rồi đến quyền thứ hai, quyền thứ ba.
Mỗi một quyền đều không quá nhanh, nhưng đều trầm ổn có lực.
Sau khi dần dần thành thạo, hắn mới dựa vào phương pháp vận chuyển nguyên lực ghi lại trong đầu, trong miệng khẽ quát một tiếng, một quyền đem năng lượng vận chuyển đến trên nắm đấm đánh ra ngoài.
Vù!
Quyền mang rời tay bay ra, đột nhiên hóa thành một vòng quyền ảnh, bắn nhanh về phía vách tường cách đó không xa.
Phanh!
Bức hoạ điêu khắc tinh tế, vách tường treo bảo thạch, trong nháy mắt bị một quyền đánh vào, nhưng một quyền kia vẫn chưa biến mất, mà xuyên thẳng qua vách tường, đánh vào cột đá ở phòng khác cách vách.
Ầm!
Một tiếng nổ vang, cột đá to lớn kia trực tiếp bị đánh vào, vụn đá bay lên, bị bẻ gãy ngay giữa.
Toàn bộ căn phòng đột nhiên rung chuyển.
Âm thanh của Long Nhi vang lên ngoài cửa:
- Công tử, làm sao vậy?
Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, vội vàng thu quyền.
Vừa rồi hắn chỉ nhịn không được thử một chút, vẫn chưa sử dụng toàn lực, không ngờ rằng uy lực của một quyền này không hề nhỏ.
Hắn mừng thầm, vội vàng đi về phía cửa nói:
- Long nhi, chỗ ngươi có nơi nào bố trí trận pháp dùng để tu luyện không? Ta muốn luyện quyền.
Long nhi đẩy cửa ra, nhìn hắn một cái, không dám kéo dài thời gian, vội vàng ở phía trước dẫn đường nói:
- Công tử, đi đến chỗ Long nhi bình thường tu luyện đi, nơi đó cho dù công tử có làm ra động tĩnh lớn hơn nữa, cũng sẽ không bị người khác nghe thấy.
Lạc Thanh Chu vội vàng đi theo phía sau.
Không bao lâu sau, hai người đi tới một khu vực luyện võ rộng lớn.
Long nhi dặn dò một tiếng, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài, giúp hắn đóng cửa đá lại.
Lạc Thanh Chu nhắm mắt, nhớ lại một vài chiêu ghi trong đầu, sau đó tiếp tục đánh ra.
Thời gian trôi qua một cách lặng lẽ.
Sắc trời bên ngoài đã sáng hẳn.
Mặt trời mọc lên sau từ những ngọn núi xanh đang nhanh chóng dâng lên bầu trời.
Lạc Thanh Chu tu luyện quyền pháp cả một buổi sáng rồi nghỉ ngơi một lúc, lại bắt đầu tu luyện nội công tâm pháp, hô hấp thổ nạp, rất nhanh khôi phục thể lực tiêu hao buổi sáng.
Ngày mùng năm tháng Giêng, trời nắng.
Hai bên bờ sông Vân Vụ, vẫn phủ đầy tuyết trắng như trước.
Trên sườn núi cách đó không xa, Tần Xuyên vẫn luyện quyền ở đó, dã thú ẩn nấp trong rừng núi, đều run rẩy.
Tần Xuyên buổi trưa dậy khỏi giường, đột nhiên cảm giác mình sắp đột phá.
Trong cơ thể chấn động quá đột ngột, hoàn toàn không có bất kỳ điềm báo nào, hắn cũng không có chuẩn bị gì.
Vốn tưởng rằng ít nhất còn cần nửa năm tu luyện, mới có thể xông lên cảnh giới Đại Võ Sư, ai biết lại sớm như vậy.
Chẳng lẽ nguyên nhân là do hắn gần đây siêng năng tu luyện?
Ầm!
Hắn đánh ra một quyền, trong lòng âm thầm nói: Mặc kệ là nguyên nhân gì, chỉ cần hắn đột phá tới cảnh giới Đại Võ Sư, hắn sẽ có tư cách đi kinh thành! Cho dù không cứu được đại ca, cũng nhất định phải mang thi thể đại ca về! Nếu không, cả đời hắn đều không thể ngủ ngon.
- Đại ca, chờ ta...
Trong khi đó.
Kinh thành, trong hoàng cung, các thành viên hoàng gia và lễ bộ đều đang khẩn trương chuẩn bị hôn sự ngày mai.
Trưởng công chúa thành thân, đương nhiên có rất nhiều quy củ và những điều cần chú ý, từ chuyện lớn bái thiên địa, đến chuyện nhỏ như vị trí người hầu đứng, đều phải tỉ mỉ, quy định nghiêm khắc.
Trên các cửa hoàng cung, đã giăng đèn kết hoa từ sớm, trên mặt đất cũng đã trải thảm đỏ.
Đương nhiên, thiệp mời cũng đã dùng tốc độ nhanh nhất để phát ra.
Lúc mọi người bận rộn, Hoàng đế Nam Cung Dương lại ở trong một huyệt động dưới lòng đất, yên lặng tu luyện.
Ngồi đối diện hắn là Quan chủ Tử Kim Quan, Tử Kim đạo nhân.
Trong góc dâng lên ngọn lửa, ngọn lửa nhảy lên chiếu rọi trên mặt hai người, lúc sáng lúc tối.
Mà ở cửa, một thân ảnh cao lớn mặc khải giáp đang đứng, làn da vàng ố, nhìn kỹ lại, thân ảnh kia đứng ở nơi đó không nhúc nhích, sắc mặt đờ đẫn, hai mắt trống rỗng, ngay cả hô hấp và tiếng tim đập cũng không có.