- Sư phụ, ngươi cảm thấy ngày mai vị Lạc tiên sinh mà hoàng tỷ nhà ta nhìn trúng kia sẽ đến chứ?
Nam Cung Dương đột nhiên mở miệng nói chuyện, hai mắt vẫn nhắm lại như trước.
Lão đạo sĩ ngồi đối diện hắn cũng nhắm hai mắt mở miệng nói:
- Hắn có tới hay không, cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Nam Cung Dương nhe răng cười, nói:
- Cũng đúng, nhưng nếu hắn tới, trẫm phải tự mình trút cơn giận. Hoá Cốt Trảo mà sư phụ truyền thụ cho trẫm, trẫm còn chưa sử dụng cho người nào, không biết uy lực như thế nào.
Hắn mở hai mắt ra, trên gương mặt non nớt kia, lại lộ ra vẻ mặt phấn khởi:
- Nếu để hoàng tỷ tận mắt nhìn thấy trẫm ra tay, đưa nhân tài nàng coi trọng nhất nhất biến thành xương trắng, vẻ mặt của Hoàng tỷ lúc đó nhất định rất đặc sắc.
Tử Kim đạo nhân đột nhiên mở hai mắt ra, nói:
- Bệ hạ, ngày mai vẫn chưa thể bại lộ thực lực của ngươi.
Nam Cung Dương cười nói:
- Sư phụ yên tâm, trẫm chỉ nói mà thôi. Tên ở rể đê tiện kia, cũng không có tư cách khiến trẫm bẩn tay.
Hai người lại thấp giọng nói chuyện với nhau một vài câu.
Nam Cung Dương nhắm hai mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Lúc chạng vạng tối, mặt trời nghiêng bóng.
Trên mặt sông Vân Vụ, giống như được rải một tầng nước màu cam mê người, gió đêm thổi qua, sóng lấp lánh, thật là đẹp mắt.
Trên tuyết bên bờ sông.
Thiếu nữ khoác áo lông chồn trắng như tuyết, đang đứng ở nơi đó, nhìn về phía kinh thành đối diện, nhíu mày trầm tư.
Một nha hoàn ở bên cạnh đỡ nàng.
Một nha hoàn khác thì cầm ô, che chắn gió lạnh thổi qua mặt sông cho nàng.
- Khụ khụ...
Chỉ đứng một lúc, nàng đột nhiên trắng bệch, ho khan.
Nha hoàn dìu nàng vội vàng nói:
- Tiểu thư, bên bờ sông lạnh lẽo, chúng ta mau trở về đi.
Nha hoàn cầm ô, cũng vội vàng nói:
- Tiểu thư, mau trở về đi, thân thể người chịu không nổi đâu.
Nhìn thiếu nữ nhu nhược yếu đuối khiến người ta đau lòng, chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn về phía bên kia, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Chỉ có ta, mới là vô dụng nhất...
Oanh!
Đúng lúc này, trên sườn núi cách đó không xa, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ lớn.
Mấy người quay đầu nhìn lại.
Trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một đạo quang mang, trong kình phong gào thét, một mảnh đại thụ bị bẻ gãy, ngã xuống trong tuyết.
Lập tức, một thân ảnh quen thuộc từ trong đống tuyết bắn tung tóe xuất hiện, kích động lớn tiếng nói:
- Phụ thân! Mẫu thân! Hài nhi đột phá! Hài nhi đột phá đến Đại Võ Sư.
Sau đó, hắn vội vã xuống sườn đồi chạy về phía những ngôi nhà bên dưới.
Thiếu nữ đứng bên bờ sông, lúc này mới ôn nhu nói:
- Thu nhi, Châu nhi, chúng ta trở về đi.
Lập tức nàng lại hơi nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:
- Nhị ca đột phá đến Đại Võ Sư, chỉ sợ ngày mai...
Nha hoàn nâng nàng rời đi.
Âm thanh cùng thân ảnh nhu nhược của nàng rất nhanh đã biến mất trong gió lạnh chạng vạng.
Trong khi đó.
Trong Long Cung dưới đáy sông, trong phòng luyện công kiên cố của Long Nhi đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn, trận pháp vỡ vụn, vách tường nứt ra, bên trong là một mảnh hỗn độn.
Khi Long nhi mở cửa đá nhìn về phía bên trong, bên trong vừa rồi có mấy trăm đạo quyền ảnh rậm rạp, rất nhanh đã dung hợp lại, biến thành một nắm tay.
Lạc Thanh Chu nắm tay, thu hồi công pháp, quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt kích động nói:
- Long nhi, bộ quyền pháp này uy lực rất lớn. Tổng cộng có chín thức, ta vừa rồi luyện đến thức thứ hai đã cảm giác nó còn mạnh hơn nhiều so với Kim Cương quyền lúc trước.
Long nhi cười nói:
- Đương nhiên, bộ quyền pháp này chính là của hồi môn cha ta để lại cho ta mà.
Lạc Thanh Chu: - ...
Long nhi nhìn về phía cảnh tượng gần như sụp đổ trong phòng, đột nhiên lại nói:
- Công tử, nơi tu luyện này, cũng là đồ cưới cha ta để lại cho ta. Bây giờ công tử huỷ nó đi, Long nhi không thể tu luyện ở đây nữa, cũng không biết sau này nên giải thích với phụ thân thế nào.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, buông nắm đấm ra, nói sang chuyện khác:
- Bây giờ bên ngoài là khi nào rồi?
Long Nhi nói.
- Hẳn là trời sắp tối rồi.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, nói:
- Chỗ Nguyệt tỷ tỷ còn chưa có động tĩnh sao?
Long Nhi lắc đầu, nói:
- Luyện khí nào có đơn giản như vậy, luyện khí còn phức tạp hơn luyện đan rất nhiều.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Lát nữa ta sẽ về nhà, đêm nay cũng không tới nữa.
Long Nhi vội vàng nói:
- Công tử, ngươi không đợi tỷ tỷ sao?
Lạc Thanh Chu lắc đầu, nói:
- Không đợi, trong nhà còn có người đang chờ ta. Tối nay, ta sẽ gặp họ, nói chuyện với họ, và sau đó đi cùng nương tử nhà ta. Ngày mai... Ta có việc phải làm... Đúng rồi Long nhi, hiện tại ngươi có tu vi gì?
Long Nhi nói:
- Yêu Tôn độ lôi kiếp lần thứ ba, tương đương với cảnh giới Tông Sư của nhân loại, nhưng chắc chắn sẽ mạnh hơn nhiều so với Tông Sư bình thường.