Còn có một bình dược thủy luyện thịt cuối cùng.
Hắn quyết định trực tiếp dùng xong, để toàn thân da thịt súc tích năng lượng lớn nhất, bắt đầu chuẩn bị luyện gân.
Trên quyển sách ghi chép, luyện gân cần trọng lực kéo duỗi, thuốc làm vật phụ, dựa vào chống đẩy mở hông, mở vai chống đỡ gân, luyện tập căng cơ, trên căn bản chính là thay đổi cấu tạo sinh lý của gân.
Mặt khác kéo dài khe hở giữa các khớp xương, còn tăng cường rất lớn cường độ gân và tính bền dẻo, từ đó làm gân lớn hơn và co dãn tốt hơn, còn tốt hơn động lực và truyền lực.
Luyện gân đến cực hạn, như cường cung kình nỏ, hoạt động liên tục bộc phát ra sức mạnh cường đại.
Một quyền đánh chết voi, đập đá vụn, cắt sắt.
Ra quyền nặng như núi, âm thanh đánh ra chói tai.
Toàn thân nhanh nhẹn linh hoạt hơn khỉ, tốc độ phản ứng, càng hơn mèo báo!
Đến lúc đó, da thịt càng có lực bộc phát, lực vô cùng lớn, dưới sự trợ giúp của sợi gân lớn bền bỉ co dãn, có thể bộc phát ra mười hai phần sức mạnh!
Cả người như thoát thai hoán cốt, người nhẹ như yến, lực vô cùng lớn, lúc tĩnh như núi, lúc động như gió, sức mạnh và tốc độ, sự nhanh nhẹn cùng bộc phát, hoàn toàn kết hợp!
Lạc Thanh Chu vừa ngâm mình, trong đầu chăm chú xem phương pháp tu luyện liên quan tới luyện gân.
Đợi nước màu xanh lá trong thùng tắm biến thành nước trong, da thịt toàn thân hắn đã trở nên đỏ thẫm, phát nhiệt nóng lên, trong cơ thể rõ ràng cảm giác được có một cỗ năng lượng đang lưu động, đang dần dần bị cơ bắp hấp thu.
Có lẽ là do năng lượng tràn đầy, trong cơ thể hắn nóng lên, vật nào đó cũng có phản ứng.
Lúc này, trong tiểu viện truyền đến một trận tiếng bước chân.
Hẳn là Tiểu Điệp trở về.
Hắn ở trong thùng mở rộng gân cốt một chút, rồi ra thùng, vừa cầm y phục, vừa nói ra ngoài:
- Tiểu Điệp, đừng vào, ta đang tắm.
Vừa dứt lời, “Kẹt kẹt” một tiếng, cửa sổ đột nhiên bị kéo ra.
Một thân ảnh xinh đẹp đứng ở ngoài cửa sổ, duỗi cái đầu, mở to hai mắt, ánh mắt sáng rực nhìn về phía hắn.
Sau đó, nhìn về phía nơi nào đó của hắn.
- Tiểu...
Lạc Thanh Chu vốn cho rằng là Tiểu Điệp, đang muốn răn dạy, lại phát hiện là Bách Linh trong tay đang cầm hoa, biến sắc, cuống quít trốn sau tấm bình phong bên cạnh, nhanh chóng mặc y phục vào.
Bách Linh đứng ở ngoài cửa sổ, vẫn mở to hai mắt nhìn hắn, ánh mắt sáng rực giống như muốn xuyên thấu bình phong nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu hoài nghi nếu như vừa rồi hắn không nói mình đang tắm, đoán chừng đối phương sẽ không mở cửa sổ nhìn lén.
Mặc y phục xong, ra phòng.
Bách Linh một bộ váy màu hồng, trong tay cầm một đóa hoa vừa hái, ở phía trước cửa sổ xoay người lại, ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói:
- Có việc?
Bách Linh nở nụ cười xinh đẹp, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu, nói:
- Cô gia, trời còn chưa tối, sao bây giờ người lại tắm rửa?
Lạc Thanh Chu quay người đóng cửa, thản nhiên nói:
- Đêm nay phải bồi Nhị tiểu thư và phu nhân ra ngoài, cho nên muốn tắm rửa sạch sẽ một chút, miễn cho cho các nàng mất mặt.
Bách Linh “Phốc phốc” cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài:
- Cô gia rõ ràng là đi tăng thể diện cho các nàng, nơi nào sẽ mất mặt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi có chuyện gì không? Không có chuyện, ta đi chỗ Nhị tiểu thư.
Bách Linh thở dài một hơi:
- Cũng không có gì, chính là đến nói cho cô gia một tiếng, ta và Thiền Thiền đêm nay cũng không thể bồi cô gia đi, cho nên hi vọng cô gia không nên trách tội.
Lạc Thanh Chu đóng cửa nói:
- Phu nhân và Nhị tiểu thư muốn đi, khẳng định sẽ mang hộ vệ, các ngươi có đi hay không không quan trọng.
Bách Linh chu miệng, sâu kín nhìn hắn nói:
- Không quan trọng sao? Cô gia chẳng lẽ không muốn gặp chúng ta?
Lúc này, Tiểu Điệp bưng cơm tối trở về.
Nhưng khi nhìn đến Bách Linh, nàng lại lập tức khéo léo đi vào phòng bếp.
Bách Linh lại giải thích nói:
- Cô gia, Thiền Thiền không đi là bởi vì Nhị tiểu thư; ta không đi, là bởi vì phải bồi đại tiểu thư. Ta đến nói rõ với cô gia một tiếng, miễn cho cô gia cảm thấy chúng ta không coi trọng người.
Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi nghi hoặc một chút:
- Hạ Thiền cô nương không đi, sao lại có quan hệ tới Nhị tiểu thư? Chẳng lẽ nàng và Nhị tiểu thư không hợp? Với tính tình Nhị tiểu thư, hẳn là sẽ không...
Bách Linh lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Thiền Thiền trời sinh hàn thể, cho nên chỉ cần khẽ lại gần Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư sẽ ho khan, sau đó liền sẽ phát bệnh... Ai, hai người đều thật đáng thương.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, nghĩ đến đêm đó thần hồn của mình Xuất Khiếu, nhìn thấy Hạ Thiền đứng ngoài cửa.
Lúc ấy thiếu nữ kia đứng đó, phạm vi mười mét xung quanh, đều có băng tinh màu lam trôi nổi.
Mắt thường khó thấy, chỉ có thần hồn mới có thể thấy được.
Nhưng thân thể có chút mẫn cảm hẳn là có thể cảm nhận được.