Sương mù mờ ảo, trên mặt sông lấp lánh.
- Tiểu thư, mặt trời lên rồi.
Tại một căn nhà bên bờ sông, một nha hoàn xinh đẹp đứng ở đình viện, tắm trong tia nắng đầu tiên của buổi sáng, vui vẻ tươi cười.
Tần nhị tiểu thư khoác áo lông chồn thật dày, được nha hoàn nâng đỡ, ôn nhu yếu ớt từ trong phòng đi ra, đứng ở trong đình viện.
- Thu nhi, Tiểu Điệp, Châu nhi, chúng ta đi gọi tỷ tỷ, cùng nhau đi tản bộ bên bờ sông.
- Tiểu thư, bên bờ sông có gió, rất lạnh.
- Không sao, ta mặc rất dày.
Ba tiểu nha hoàn vây quanh Tần nhị tiểu thư, đi tới cửa tiểu viện cách vách.
Cổng viện vẫn đóng chặt từ bên trong.
Châu Nhi tiến lên gõ cửa, hô:
- Bách Linh tỷ tỷ, tiểu thư nhà ta tới rồi.
Một lát sau, phía cửa viện vang lên một tiếng mở ra.
Bách Linh mặc váy ngủ màu hồng nhạt, tóc có chút lộn xộn, ngáp:
- Nhị tiểu thư, sao lại dậy sớm thế? Tiểu thư nhà ta vẫn còn ngủ.
Tần nhị tiểu thư kinh ngạc nói:
- Tỷ tỷ còn đang ngủ sao?
Bách Linh lại mở miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái, nói:
- Ừm, tối hôm qua tiểu thư ngủ muộn, gần sáng mới ngủ. Nhị tiểu thư có việc gì không?
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nói:
- Không sao đâu, mặt trời mọc, ta định gọi tỷ tỷ đi tản bộ bên bờ sông. Tỷ tỷ còn đang ngủ thì thôi, chúng ta tự đi cũng được.
Bách Linh lo lắng nói:
- Nhị tiểu thư, bên bờ sông rất lạnh, ta cũng không dám đi, ngươi phải mặc dày một chút.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Ừm, ta biết, ta đi một lát sẽ trở về. Ở nhà lâu, hơi mệt mỏi.
Bách Linh lại ngáp một cái, nói:
- Nhị tiểu thư, vậy các ngươi đi đi, ta thật buồn ngủ, còn phải đi ngủ một lát.
Tần nhị tiểu thư gật gật đầu, đột nhiên lại hỏi:
- Thiền Thiền đâu?
Bách Linh nói:
- Mấy đêm nay Thiền Thiền đều luyện kiếm, lúc trời sáng vừa rồi mới trở về phòng ngủ.
Lập tức hét lên:
- Nha đầu kia thật sự kỳ quái, gần đây vất vả luyện kiếm như vậy, mỗi ngày chỉ ngủ một hai canh giờ, cũng không biết để làm cái gì.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, nói:
- Kêu nàng chú ý thân thể.
Bách Linh ngọt ngào cười, nói:
- Được.
Tần nhị tiểu thư không nói thêm nữa, dưới sự dìu đỡ của Thu Nhi cùng Tiểu Điệp, xoay người rời đi.
Két.
Bách Linh thấy bốn người các nàng đi xa mới đóng cửa viện lại, trở về trong phòng.
Nàng đi vào phòng mình, ngồi xuống bên cửa sổ, vươn ngón tay ngọc mảnh khảnh, gấp một con hạc giấy, rồi phồng má thổi vào, hạc giấy bay lên.
Bách Linh vươn ngón tay mảnh khảnh ra, điểm vào đầu hạc giấy một cái, giòn giã nói:
- Tiểu thư, Nhị tiểu thư đi bên bờ sông, đừng cho những yêu quái kia dọa nàng nha.
Phụt.
Hạc giấy đột nhiên bốc cháy, rất nhanh đã thiêu thành tro tàn.
Đinh, đinh, đinh.
Không bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng đảo thuốc.
Ngay sau đó, một bài hát vui tươi và sống động vang lên:
- Ta là một con lừa nhỏ, hắn không bao giờ cưỡi, một ngày đáy lòng của ta bộc phát cưỡi đi chợ... Tay hắn nắm đuôi ngựa nhỏ, trong lòng đang đắc ý, không biết làm sao văng tung tóe một thân bùn của ta...
- Không đúng, không phải bùn, oẹ! Không phải vị thuốc này! Đoạn Trường Hoa phải thêm nhiều một chút, nơi đó có Tông Sư lận...
- Hừ, cô gia thúi, cô gia thúi, cô gia háo sắc, cô gia hung dữ vô lương tâm, người ta vì ngươi mà tan nát cõi lòng.
- Tiểu thư đáng thương, luyện xong đan còn phải luyện phi kiếm, ngay cả một canh giờ để ngủ cũng không có, còn vất vả hơn cả con lừa nhỏ. Tên khốn kiếp kia, lại chui vào trong động phủ của nữ nhân xấu xa kia hưởng thụ, đáng ghét.
- Ta đảo! Ta đảo! Nghiền nát cái chân chó của ngươi.
Trên bàn, bình thuốc bị nàng đảo qua đảo lại mà vang lên tiếng đinh đang liên tục, Tiểu Bách Linh bĩu môi nhỏ nhắn, tức giận đến đau ngực.
Mà lúc này.
Dưới đáy Vân Vụ giang, trong một tòa thạch thất ở Long Cung.
Trong góc tối, ngọn lửa thiêu đốt, một đỉnh đồng đang chậm rãi xoay tròn trên lửa.
Trước đỉnh, thiếu nữ mặc váy trắng như tuyết, đang ngồi ở chỗ đó, ngón tay kết ấn, đầu ngón tay sáng lên một đạo quang mang, từng đạo từng đạo đánh vào trong ngọn lửa dưới đỉnh đồng.
Dù là luyện đan, hay luyện khí, vì để giữ tỷ lệ thành công, mỗi thời mỗi khắc đều cần tiêu hao hồn lực và thần niệm rất lớn để khống chế hỏa diễm và khí đỉnh, thậm chí thỉnh thoảng còn phải lật qua lật lại nguyên liệu trong đỉnh.
Trong đỉnh, huyền thiết dung thành chất lỏng, đang bao bọc những vật liệu kia, sôi trào ở nhiệt độ cao, quay cuồng...
Nó không thể làm tan chảy hết mọi thứ một cách dễ dàng.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Từ buổi sáng, đến trưa, từ buổi trưa đến buổi tối.
Trong nháy mắt, một ngày nữa trôi qua.
Màn đêm lặng lẽ bao phủ.
Luyện khí trong Long Cung vẫn tiếp tục như trước.
Trong mật thất của một tòa cung điện khác, Long nhi đã đến thời khắc mấu chốt, lực lượng toàn thân tích tụ đã đầy đủ.