Nàng mơ hồ có thể cảm giác được, cách cung điện cùng nước sông, cùng với khoảng cách giữa thiên địa, một cỗ khí tức nguy hiểm sắp tới.
Nàng không vội vàng đi ra ngoài, mà là tiếp tục tích lũy năng lượng cuối cùng.
Yêu thân độ kiếp, không thành công, liền thành tro.
Trong khi đó.
Ở trong huyệt động ở kiếm phong Lăng Tiêu Tông, Lạc Thanh Chu cũng đang tích lũy năng lượng cuối cùng.
Hắn cảm giác kinh mạch huyệt khiếu trong cơ thể, vẫn đói khát như trước, cho nên lập tức lấy ra bình linh dịch kia, đem hai giọt linh dịch mới ngưng tụ sau khi biến dị, nhỏ toàn bộ vào lòng bàn tay.
Tối nay, chắc chắn phải thành công.
Một cỗ năng lượng càng thêm nóng bỏng, từ trong đan điền dâng lên, giống như sóng triều mãnh liệt mênh mông, quay cuồng trong đan điền.
Sức mạnh thật mạnh mẽ.
Hắn lập tức thúc dục nội lực trong đan điền, cuốn năng lượng kia vào bên trong, rất nhanh đã có thể làm lắng đọng nó.
Trong các cơ quan và huyệt khiếu toàn thân, năng lượng đã tích lũy đủ rồi, hiện tại chỉ còn lại đan điền như vực sâu.
Chờ năng lượng trong đan điền đầy tràn, hắn sẽ có thể bắt đầu đột phá.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không biết từ khi nào, đã tiến vào, lúc này đang yên lặng đứng ở một góc tối nhìn hắn.
Luồng không khí trong hang động bắt đầu dao động nhanh.
Tống độ xoay tròn của vòng xoáy trên đỉnh đầu Lạc Thanh Chu cũng càng ngày càng nhanh.
Bên ngoài động phủ, toàn bộ năng lượng thiên địa của Kiếm Phong đều bắt đầu nhanh chóng tụ tập về phía động phủ!
Không biết qua bao lâu, “Oanh” một tiếng, sâu trong đan điền của Lạc Thanh Chu, đột nhiên truyền đến một tiếng động, lập tức, vô số năng lượng như sóng biển trong bão táp, bắt đầu hội tụ ở kinh mạch, nóng nảy mà điên cuồng vọt tới đầu hắn.
Tầng ngăn cách của Đại Võ Sư và Tông Sư, đang ở trong đan điền của hắn.
Hắn phải phá vỡ nó.
Ầm.
Lần đầu tiên trùng kích, hung mãnh mà nóng nảy, nhưng vẫn không phá tan.
Sau đó, lần thứ hai, thứ ba...
Thân thể Lạc Thanh Chu đang run rẩy, toàn thân nóng rực, khi năng lượng hội tụ chạy nước rút, xương cốt toàn thân đều vang lên, toàn bộ thân thể tựa hồ lớn lên một vòng.
Lệnh Hồ Thanh Trúc ở một góc an tĩnh nhìn, năm ngón tay trong tay áo nắm chặt quần áo, nín thở ngưng thần, không nhúc nhích, ngay cả một tiếng hít thở cũng không phát ra.
- A, Tôn sư huynh nhìn, chỗ Kiếm Phong hình như không đúng?
- Đó là... Là ai đang đột phá? Nhưng với động tĩnh này... Chẳng lẽ là...
- Đi, mau đi thông báo cho Tông chủ và lão tổ.
Hai lão giả đang luận bàn trên võ trường chủ phong, ánh mắt nghi ngờ không chắc nhìn Kiếm Phong, lập tức vội vàng đi vào đại điện.
Nhưng, lúc này tông chủ Lăng Tiêu tông Tử Hà tiên tử, một thân hồng y đã đứng ở trước Kiếm Phong từ lâu.
Tư!
Sau mấy trăm lần chạy nước rút dữ dội của Lạc Thanh Chu, toàn thân hắn đột nhiên sáng lên hai cột lôi điện thô to.
Một màu tím, một màu đỏ.
Hai cột lôi điện quấn quanh toàn thân hắn, giống như hai con lôi xà dữ tợn, dây dưa cùng một chỗ, nóng nảy cuồng vũ.
Trong nháy mắt, quần áo toàn thân Lạc Thanh Chu hóa thành tro bụi.
Da thịt của hắn trở nên đỏ thẫm, từng kinh mạch nhô lên, giống như vô số dòng suối, hội tụ xuống biển.
Mà ở trong cơ thể hắn, vô số năng lượng cường đại hội tụ thành một cỗ sóng lớn, tiếp tục không ngừng xông về phía cửa ải trong đầu.
Huyệt thái dương hai bên hắn đột nhiên nhảy không ngừng.
Toàn bộ đầu hắn, giống như là muốn nổ tung.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở một góc, trong con mắt phản chiếu hai cột lôi điện dữ tợn kia, thân thể khẽ run rẩy, trái tim cũng muốn ngừng đập, nắm chặt quần áo trong lòng bàn tay, tràn ngập mồ hôi.
Toàn thân Lạc Thanh Chu lại tăng lên một vòng.
Toàn thân các huyệt khiếu và năng lượng trong đan điền tràn ra mãnh liệt, cùng nhau vọt tới cửa ải cuối cùng kia.
Phanh! Phanh! Phanh!
Giống như hùng binh đập vào cửa thành, dũng mãnh mà vang dội.
Một lần!
Mười lần.
Một trăm lần.
Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên chấn động toàn thân, cắn chặt răng, toàn bộ năng lượng còn sót lại trong đan điền và huyệt khiếu, ào một tiếng, dốc toàn bộ, hội tụ thành một cỗ dòng nước lũ càng kinh khủng, xông về phía cửa ải kia.
Đồng thời, hai cột lôi điện thô to quấn quanh người hắn, cũng đột nhiên chui ra khỏi ngực hắn, chảy vào trong luồng lũ lụt đáng sợ này.
A!
Lần cuối cùng.
Vội vàng!
Dòng nước lũ mang theo lôi điện, lấy khí thế không thể ngăn cản được, dũng mãnh xông về phía cửa ải đã lung lay sắp đổ kia.
Trong lòng Lạc Thanh Chu đột nhiên phát ra một tiếng gầm như dã thú.
Oanh.
Một tiếng nổ lớn vang lên ở sâu trong đầu.
Giống như ánh mặt trời xuyên qua đêm tối, giống như hỗn độn đột nhiên tản ra, toàn bộ trong đầu hắn, đột nhiên bị một chùm quang mang chói mắt chiếu sáng.
Trong nháy mắt này, giống như thể hồ quán đỉnh, tất cả mọi thứ, đều trở nên thông suốt rõ ràng.