Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2061: Cẩu nam nữ, chạy nước rút cuối cùng (1)




- Tu luyện đi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc thấy vẻ mặt hắn hoảng hốt, không hỏi nữa.

Có một số điều, không cần hỏi là biết.

Lạc Thanh Chu lại trầm mặc trong chốc lát, phức tạp nói:

- Đối với ta mà nói, đó là một người rất quan trọng.

Nói xong, hắn đi đến một góc ngồi xuống bồ đoàn, ánh mắt nhìn về phía đan dược trong hộp gấm, dừng một chút, cầm lấy một viên, bỏ vào trong miệng.

Vừa vào miệng là hương vị ngọt ngào, giống như kẹo.

Mặc dù trượt vào trong bụng, trong khoang miệng, cổ họng, vẫn lưu lại một tia ngọt ngào lạnh lẽo.

Đan dược vào bụng, lập tức bị một dòng khí nóng trong cơ thể bao vây, bắt đầu hòa tan.

Từng luồng khí tức nóng rực mang theo từng cỗ năng lượng cường đại, bắt đầu từ bụng dâng lên, đầu tiên là chìm vào đan điền, luyện hóa hòa tan nhanh chóng, bắt đầu thông qua kinh mạch, truyền đến lục phủ ngũ tạng cùng các huyệt khiếu...

Lạc Thanh Chu nhìn về phía một viên còn lại trong hộp ngọc, đưa tay qua nói:

- Sư thúc, ngươi cũng dùng một viên đi, có vẻ hiệu quả không tệ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nhìn hắn nói:

- Ngươi giống nàng, sợ nợ ta nhân tình, sợ ta dựa vào ngươi sao?

Trên mặt Lạc Thanh Chu không khỏi lộ ra một tia cười khổ:

- Ta thiếu sư thúc còn ít sao? Mặc dù sư thúc không cho ta linh dược luyện đan, những thứ ta thiếu sư thúc vẫn khó trả như cũ.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn biểu tình trên mặt hắn, nói:

- Vậy ngươi nợ ta cái gì?

Lạc Thanh Chu dừng lại một chút, nói:

- Sư thúc giúp ta tu luyện, mạo hiểm giúp ta nhận nuôi sư tỷ, lại không để ý nguy hiểm, bảo vệ gia đình ta... Đương nhiên, thứ ta nợ sư thúc nặng nhất, là...

- Cái gì?

Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên trở nên hùng hổ doạ người.

Lạc Thanh Chu cùng nhìn thẳng vào mắt nàng, nói:

- Là trách nhiệm. Sau tất cả... Ta khi dễ sư thúc.

Giờ khắc này, trong thạch thất, yên tĩnh không tiếng động.

Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên nhíu mày, nói:

- Ngươi nói ngược rồi, rõ ràng là ta khi dễ ngươi, là ta nên chịu trách nhiệm với ngươi.

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, nói:

- Vậy ta có thể không cần sư thúc phụ trách không?

Trong mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên xuất hiện hai tia kiếm ảnh màu xanh, lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Ngươi có thể thử xem.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi:

- Sư thúc, ngươi... Kiếm khí này hình như không được đúng lắm, ngươi đột phá?

Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc chợt lóe, thu hồi kiếm ảnh trong đồng tử, nói:

- Không có.

Dừng một chút, lại nói:

- Còn thiếu một chút nữa.

Lạc Thanh Chu bán tín bán nghi nhìn nàng, nói:

- Sư thúc, không phải ngươi đã đột phá từ lâu, cố ý lừa gạt ta, muốn tiếp tục...

- Không có.

Lệnh Hồ Thanh Trúc xoay người, lạnh lùng nói:

- Ta không có như vậy... Lệnh Hồ Thanh Trúc ta...

- Không bao giờ lừa dối, phải không?

Lạc Thanh Chu tiếp lời nàng.

Lệnh Hồ Thanh Trúc cứng đờ một chút, đi về phía cửa nói:

- Ngươi nên tu luyện đi.

Nói xong, bước nhanh ra ngoài.

Cửa động từ từ đóng lại.

Lạc Thanh Chu nhìn cửa động, đang tự hỏi, năng lượng trong đan điền đột nhiên trở nên nóng lên.

Hắn tỉnh táo lại, lập tức vứt đi suy nghĩ hỗn độn trong đầu, nhắm hai mắt lại.

Năng lượng trong Cửu Khiếu Tụ Linh Đan rất nhanh đã được luyện hóa, lập tức hóa thành từng đạo nhiệt lưu, lan ra toàn thân.

Năng lượng vốn tích tụ trong đan điền cũng bắt đầu vận chuyển rất nhanh.

Đồng thời, đỉnh đầu của hắn xuất hiện một đạo vòng xoáy trong suốt, năng lượng thiên địa bên trong động, đều đang chậm rãi tụ tập về phía vòng xoáy.

Tuy rằng số lượng rất ít, nhưng cũng nhanh chóng dung nhập vào đan điền, bắt đầu lấp đầy huyệt khiếu khắp nơi.

Muốn chạy nước rút, phải để cho tất cả các cơ quan trong cơ thể, huyệt khiếu, và đan điền đều tích lũy đầy năng lượng, hơn nữa phải làm cho các kinh mạch huyệt khiếu trong cơ thể đều trở nên cứng rắn, có thể chịu được năng lượng trùng kích cực lớn, như vậy mới có thể ăn cả ngã về không, dùng hết lực lượng lớn nhất phá vỡ cửa ải kia, đột phá thăng cấp.

Kinh mạch huyệt khiếu của hắn bây giờ đều đã được tôi luyện và mở rộng mạnh mẽ nhất, bây giờ cần làm, chính là nhanh chóng tích lũy năng lượng, rót đầy toàn bộ thân thể.

Thân thể hắn bắt đầu nóng lên, từng tia khí trắng thoát ra từ lỗ chân lông trên người, giống như sương khói, rất nhanh đã bao phủ hắn ở bên trong.

Bên ngoài động phủ, một tia nắng ban mai xẹt qua những đám mây, rơi xuống.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, đứng ở vách núi, nhìn biển mây xa xa, trên mặt đỏ ửng, dần dần bình ổn lại.

Ông.

Không bao lâu sau, bên vách núi lại vang lên tiếng động như khóc như than.

Không biết qua bao lâu, tia nắng rốt cục xuyên qua đám mây, lộ ra bầu trời đỏ rực.

Ánh mặt trời vàng, chiếu xuống mặt sông Vân Vụ.