Hắn cho rằng đó là yêu quái trong sông Vân Vụ, mắt thấy yêu quái chuẩn bị lên bờ, hắn lập tức trốn trong bụi cỏ này, chuẩn bị đánh lén.
Thế nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ rằng, người tới lại là đệ tử Lăng Tiêu tông và cũng là ân nhân nhà hắn, Sở Phi Dương.
- Sở huynh, sao lại là ngươi? Ta còn tưởng là yêu quái, xin lỗi, thật sự xin lỗi....
Tần Xuyên xấu hổ, vội vàng xin lỗi.
Lạc Thanh Chu khoát tay áo nói:
- Không sao đâu, ta còn có việc, đi trước.
Hắn không dám ở lại lâu, lập tức bước nhanh rời đi.
Tên ngốc này... Nhị ca...
- Sở huynh!
Tần Xuyên vội vàng vẫy tay, còn muốn nói chuyện, đã thấy thân ảnh hắn chợt lóe, xuất hiện ở cách đó mấy trăm thước.
- Đại Võ Sư. Nhớ lúc trước khi ở Mạc thành, lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong Hắc Mộc Lâm, hắn mới chỉ là một Võ Sinh... Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn lại...
Tần Xuyên nhìn bóng dáng nhanh chóng biến mất ở xa xa, miệng thì thào tự nói, trên mặt dần dần lộ ra một tia cảm xúc phức tạp.
Lúc trước hắn một quyền là có thể đánh chết đối phương, mà hiện tại... Đối phương chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết hắn...
Đều là người, hơn nữa hắn còn anh tuấn hơn một chút, vì sao lại có chênh lệch lớn như vậy?
Hắn nếu có tu vi Đại Võ Sư, cũng không đến mức giống như bây giờ, trơ mắt nhìn đại ca bị chém đầu ở kinh thành, còn mình lại bất lực...
- Ai, Tần Xuyên ta quả nhiên là phế vật. Lúc trước thi đậu Long Hổ học viện, cũng là bởi vì Lạc Ngọc đột nhiên bị người ta giết chết...
- Phụ thân và mẫu thân tiêu phí nhiều tiền tài như vậy, cung cấp cho ta tu luyện nhiều năm, ta đã làm gì cho bọn họ chứ?
- Đại ca không thể chết. Chết tiệt, là ta....
- Ít nhất ta có thể làm chút gì đó, mà không phải uất ức cái gì cũng không dám làm như bây giờ...
Hắn nhìn về phía bên kia sông, lại nhìn về phía thuyền nhỏ ven sông, đột nhiên nắm chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết.
Đang lúc hắn muốn đi về phía chiếc thuyền nhỏ ven sông, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh thanh thúy như chim bách linh:
- Nhị công tử, trời lạnh, mau về nhà đi.
Bước chân của Tần Xuyên cứng đờ, quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ mặc váy phấn, trên mặt lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, xinh đẹp đứng trong tuyết trắng, hai tròng mắt ngây thơ nhìn hắn.
- Ta không... A...
Tần Xuyên trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh...
Ông!
Lạc Thanh Chu vừa leo lên Kiếm Phong, chợt nghe thấy một tiếng tiêu trầm thấp truyền đến từ vách núi.
Hắn dừng một chút, nắm chặt hộp ngọc trong tay, đi tới.
Trước vách núi, gió lạnh dựng đứng, một thân ảnh cao gầy mặc áo xanh, quần áo đơn bạc đứng ở nơi đó, thổi tiêu ngọc.
Phía trước, ‘Ngọc Phong’ cao vút, ngạo nghễ đứng thẳng.
Lạc Thanh Chu nhìn một hồi, đi tới.
Tiếng tiêu dừng lại.
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu lại, nhìn hắn nói:
- Tông môn đã chuẩn bị rồi, mùng sáu ngày mốt, ngươi sẽ tiến cung.
Lạc Thanh Chu gật gật đầu, nói:
- Ta biết.
Lệnh Hồ Thanh Trúc phức tạp nhìn hắn, nói:
- Cho nên, ngươi hôm nay nhất định phải đột phá, đúng không?
Lạc Thanh Chu nói.
- Đúng vậy.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không nói gì, cất tiêu ngọc đi, xoay người, đi về phía động phủ.
Lạc Thanh Chu cầm hộp ngọc trong tay, đi theo phía sau.
Hai người vào động phủ, cửa động chậm rãi đóng lại.
Một vầng sáng mắt thường khó thấy, chậm rãi dâng lên, bao phủ cả động phủ.
Lạc Thanh Chu đi theo nàng vào thạch thất tu luyện, mở hộp ngọc trong tay ra nói:
- Sư thúc, Cửu Khiếu Tụ Linh Đan luyện chế được hai viên, ngươi một viên, ta một viên. Chúng ta cùng nhau tu luyện, cùng nhau thăng cấp.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy hơi giật mình, ánh mắt nhìn về phía hai viên đan dược màu đỏ thẫm trong tay hắn, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, trầm mặc một chút, nói:
- Dược liệu ta cho ngươi, cũng chỉ đủ luyện chế một viên.
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, lập tức chấn động, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía đan dược trong hộp ngọc.
Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn, nói:
- Ai giúp ngươi luyện chế?
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu kinh ngạc, vẫn chưa trả lời.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trầm mặc trong chốc lát, nói:
- Nàng hẳn là đã chuẩn bị dược liệu cho ngươi từ trước rồi. Nàng luyện chế hai viên, là muốn ngươi đưa một viên trả lại cho ta, để cho ngươi không nên nợ ân tình của ta... Sư tỷ nói, tỷ lệ thành công của đan dược cũng chỉ có năm thành, nàng... Nàng ta là ai?
Lạc Thanh Chu hơi cúi đầu, vẻ mặt hoảng hốt, ánh mắt nhìn đan dược màu đỏ thẫm trong hộp ngọc, trong đầu hiện ra thân ảnh lạnh như băng mà trầm mặc kia.
Phải, nàng ấy là ai?
Hắn chỉ biết, nàng là một ánh trăng âm thầm chiếu sáng con đường tu luyện và nhân sinh của hắn.
Một ánh trăng rất tinh khiết...