Không khí yên tĩnh một hồi.
Lạc Thanh Chu đành phải chắp tay cáo từ:
- Tiền bối, đêm mai gặp.
Thân ảnh xanh nhạt xoay người, nhìn phía xa, cũng không trả lời.
Lạc Thanh Chu bay khỏi lầu các, như gió lướt qua nóc nhà, lướt qua đường đi, cảm giác thân nhẹ như khói, thần thanh khí sảng.
Trong lòng nghĩ đến công pháp vừa mới học được, rất nhanh trở lại đến Tần phủ.
Lúc bay trở lại tiểu viện, thuận tiện đi đến gian phòng của Tiểu Điệp nhìn thoáng qua, tiểu nha đầu vẫn như cũ ngồi ở trên giường an tĩnh thêu hoa.
Lạc Thanh Chu trở lại gian phòng của mình, cũng không lập tức quay trở về cơ thể, mà ngồi bên cạnh nhục thân, bắt đầu tu luyện tâm pháp Thần hồn vị tiền bối kia vừa truyền thụ cho hắn.
Không bao lâu.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Giọng nói của Tiểu Điệp vang lên ở bên ngoài:
- Công tử, người xong chưa? Trời không còn sớm, mau mau nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn phải dậy sớm đọc sách.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, hồn phách quay về cơ thể, mở mắt ra nói:
- Vào đi.
Tiểu Điệp ở ngoài cửa có chút lúng túng nói:
- Công tử, nô tỳ đêm nay không bồi ngươi ngủ, nô tỳ cái kia... Cái kia tới, muốn ngủ một mình.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, xuống giường, đi qua mở cửa phòng nói:
- Ngủ cùng một chỗ, ta giúp ngươi xoa bụng.
- Không muốn...
Tiểu Điệp đỏ mặt, xoay người chạy mất, chạy vào gian phòng của mình, vội vàng đóng cửa lại nói:
- Công tử, ngươi mau đi ngủ đi, qua mấy ngày nô tỳ lại đi hầu hạ người.
Nàng sợ làm bẩn công tử.
Nghe nói thứ này nếu làm dính lên người nam tử sẽ mang đến vận rủi cho nam tử.
Nàng không thể hại công tử.
Lạc Thanh Chu lắc đầu bất đắc dĩ, không có miễn cưỡng.
Khóa cửa phòng, về tới trên giường.
Lại tu luyện một hồi thần hồn tâm pháp, nằm xuống chìm vào giấc ngủ.
Ban ngày ngày mai, tiếp tục tu luyện.
Trời tối ngày mai, còn muốn bồi tiếp Nhị tiểu thư cùng nhạc mẫu đại nhân đi tham gia thi hội, thuận tiện đi xem một chút nhân vật “Giả Bảo Ngọc” trong miệng nhạc mẫu kia
Nhị tiểu thư...
Hắn vung hết lộn xộn dày đặc trong đầu, nhắm mắt lại, tĩnh tâm chìm vào giấc ngủ.
Rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Ngoài cửa sổ.
Bóng đêm càng đậm, yên tĩnh im ắng.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng đã đóng bỗng nhiên nhẹ nhàng mở ra.
Lập tức, một thân ảnh lặng yên không một tiếng động đi vào.
Đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ đã ngủ say hồi lâu, mở dây thắt lưng, cởi sạch váy áo vớ lưới, lên giường, chui vào trong chăn, như mèo con, dịu dàng ngoan ngoãn dán vào trên lồng ngực hắn.
Sau một lúc lâu.
Nàng nắm lấy tay của hắn, đặt ở trên bụng của nàng, nhẹ nhàng xoa.
Bụng của nàng vẫn còn rất đau.
Lạc Thanh Chu ngủ rất ngon.
Hắn ở trong mộng tựa hồ ngửi được một mùi thơm quen thuộc.
Rất nhanh, thân thể không tự chủ được có phản ứng.
Giống như lại nằm làm mộng xuân, trong mộng xuất hiện thân ảnh một nữ hài thấy không rõ bộ dáng.
Thời gian một đêm, lặng yên mà qua.
Ngày thứ hai.
Khi Lạc Thanh Chu tỉnh lại, vẻ mặt hốt hoảng, hồi tưởng đến tối hôm qua mộng xuân, lại mơ mơ hồ hồ, nghĩ không ra.
Hắn đưa tay vào chăn mền, sờ soạng một chút.
Quần đùi ướt.
- Kỳ quái, sao lại đột nhiên làm mộng xuân?
Hắn vội vàng vén chăn lên rời khỏi giường, đẩy cửa sổ ra, hô Tiểu Điệp phía ngoài múc nước tới.
Thời gian dài chịu đựng, mới có thể nước đầy tràn.
Loại tình huống này của hắn, không nên nha.
Chẳng lẽ tối hôm qua luyện thể đột phá, thần hồn tấn cấp, trong cơ thể hỏa diễm tràn đầy, năng lượng tràn đầy ra?
Tiểu Điệp vội vàng múc tới một xô nước nóng, muốn hầu hạ hắn rửa mặt.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi ra ngoài, ta tắm phía dưới.
- A?
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, không tiếp tục nhiều lời, liếc trộm phía dưới hắn một chút, khuôn mặt nhỏ đỏ lên đi ra ngoài.
Ăn xong điểm tâm.
Chủ tớ hai người lại mỗi người đi làm việc của mình.
Lạc Thanh Chu đi đáy hồ.
Trước đánh Bôn Lôi Quyền trong chốc lát.
Sau khi làm nóng người, bắt đầu là làm chuẩn bị luyện gân.
Trong đầu cẩn thận nhớ lại trình tự luyện gân, thân thể cũng bắt đầu hành động.
Ánh nắng sáng sớm, tươi đẹp ấm áp.
Tần Khiêm Gia tiến vào thư phòng, nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Hương hoa xông vào mũi.
Một nhánh mai nghiêng duỗi ra dưới mái hiên, nhụy hoa phía trên nở rộ, mang theo giọt sương óng ánh sáng long lanh, giống như nước mắt mỹ nhân.
Tần Khiêm Gia đứng phía trước cửa sổ, kinh ngạc nhìn một hồi mới ngồi xuống trước bàn, tay ngọc thon dài cầm lên cục mực trong nghiên mực, một bên xuất thần, một bên nhẹ nhàng mài mực.
Mùi mực toả khắp, hương hoa lưu động.
Ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào trong phòng.
Mặt mày thiếu nữ thả lỏng, nhu uyển như nước, điềm tĩnh như mây.
Lúc trời chạng vạng tối.
Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, đun nước ngâm mình trong thùng tắm.
Đêm nay phải đi bồi các nàng, cho nên hôm nay hắn trở về tương đối sớm.