Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2055: Cùng sư thúc tu luyện, linh dịch biến dị (2)




Giờ khắc này, trong rừng trúc yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng hô hấp dồn dập của hai người.

Nhưng tiếng hít thở, rất nhanh dần dần bình phục lại.

Thẳng đến khi màn đêm sắp buông xuống, Lạc Thanh Chu mở hai mắt ra, thở ra một ngụm khí trắng, lập tức đứng lên, cảm thụ cơ xương toàn thân, lại thúc dục nội lực trong cơ thể, cảm thụ kinh mạch và huyệt khiếu trong cơ thể.

Các nơi trong cơ thể vẫn đau đớn như trước, nhưng thay vào đó lại cứng cỏi và rộng lớn hơn bao giờ hết.

Hắn nhìn về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc đối diện, đang muốn nói chuyện thì Lệnh Hồ Thanh Trúc chậm rãi mở hai mắt, nhìn vào mắt hắn, thản nhiên:

- Ta muốn đột phá.

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Chúc mừng sư thúc, sư thúc mau trở về chuẩn bị đi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn, mặt không chút thay đổi, không nói gì nữa.

Rừng trúc lại yên tĩnh lại.

Một lát sau, Lạc Thanh Chu đành phải âm thầm thở dài một hơi, đi mà nói:

- Sư thúc, vậy ta giúp ngươi.

Lệnh Hồ Thanh Trúc lại nhìn hắn một cái, vươn tay ra.

Lạc Thanh Chu cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng, kéo nàng lên.

Hai người ra khỏi rừng trúc.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua nàng nói:

- Sư thúc còn có khí lực tu luyện sao?

Lệnh Hồ Thanh Trúc thản nhiên nói:

- Có.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta tu luyện một ngày, cảm giác có chút...

Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn phía trước, vẻ mặt lạnh như băng nói:

- Không sao đâu, ngươi nhìn ta tu luyện là được.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thời gian cấp bách, hai người đang ở thời khắc mấu chốt, nhất định phải nắm bắt toàn bộ thời gian để tu luyện.

Hai người vào động phủ.

Lạc Thanh Chu lần nữa lấy ra linh dịch, nhỏ vài giọt vào lòng bàn tay.

Một cỗ năng lượng nóng rực, rất nhanh đã dâng lên từ đan điền hắn.

Hai người vào mật thất, rất nhanh lại tiến vào trạng thái tu luyện.

Bên ngoài hang động, màn đêm dần dần buông xuống.

Không biết đã qua bao lâu.

Trong huyệt động sâu thẳm, đột nhiên ‘Oanh’ một tiếng bộc phát ra một cỗ lực lượng thật lớn.

Không biết trong tu luyện xảy ra sai lầm, hay do lực lượng đột phá quá mức cường đại, thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc run lên, hôn mê bất tỉnh.

Rất lâu sau, nàng chậm rãi mở hai mắt ra.

Lạc Thanh Chu run giọng hỏi:

- Sư thúc, đột phá chưa?

Lệnh Hồ Thanh Trúc nằm trên tảng đá trong bồn tắm, hai tròng mắt mờ mịt mà thất thần nhìn lên đỉnh huyệt động, hồi lâu sau, nhẹ giọng nói:

- Còn thiếu một chút.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:

- Sư thúc, vậy ngươi có muốn phục dụng Cửu Khiếu Tụ Linh Đan không? Nói không chừng sau khi phục dụng, lập tức liền đột phá, đan dược kia vốn là của ngươi.

Lông mi thật dài của Lệnh Hồ Thanh Trúc run rẩy, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nói:

- Ta mệt mỏi...

Lạc Thanh Chu vội vàng nói:

- Sư thúc nghỉ ngơi sớm, ta trở về. Sư thúc không cần gấp gáp, lúc này năng lượng có lẽ không đủ, chờ lần sau tích lũy càng nhiều càng mạnh, có lẽ có thể đột phá.

Những cánh hoa đầy hồ khẽ lay động.

Lệnh Hồ Thanh Trúc không nhúc nhích nằm ở nơi đó, ngọc thể thon dài tuyết trắng, như ẩn như hiện ở trong ao...

Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, lui ra ngoài.

Ra khỏi động phủ, bên ngoài lại nổi lên bông tuyết lẻ tẻ.

Trên Kiếm Phong đã phủ một tầng tuyết trắng từ lâu.

Từng mảnh trúc xanh tươi tốt, đều bị tuyết trắng bao trùm, có người trực tiếp bị đè khom lưng, gió thổi qua, tuyết đọng rơi xuống.

Quanh người Lạc Thanh Chu quang mang vờn quanh, ngăn cách gió lạnh và bông tuyết, thừa dịp bóng đêm, từ phía sau núi đi xuống.

Hôm nay tu luyện, thu hoạch rất phong phú, chỉ hơi có chút lỗi với sư thúc.

Nếu như sư thúc đột phá, hắn có lẽ sẽ không áy náy như vậy, đáng tiếc, vẫn còn thiếu một chút.

Nhưng không sao, chờ hắn làm xong việc, lại đi giúp nàng.

Nếu nàng nhường Cửu Khiếu Tụ Linh Đan đột phá cho hắn, vậy hắn đương nhiên phải dốc hết khả năng để tương trợ, giúp nàng đột phá.

Hôm nay là ngày mùng ba Tết, còn hai ngày nữa.

Hắn nhất định phải nắm chặt thời gian tu luyện.

Về đến nhà, Tần nhị tiểu thư không có ở đây, chỉ có Tiểu Điệp ở trong phòng may quần áo.

Tiểu Điệp nói:

- Nhị tiểu thư và phu nhân cùng đi tới chỗ đại tiểu thư, cùng ở đó ăn cơm chiều.

Nàng lại đứng dậy nói:

- Công tử, người có đói hay không, nô tỳ làm nóng cơm cho người.

Lạc Thanh Chu nói:

- Không cần, ta còn phải đi ra ngoài, chờ Nhị tiểu thư trở về, ngươi nói với nàng ấy một tiếng, tối nay ta hẳn sẽ không trở về.

Tiểu Điệp nghe vậy, lập tức ôm lấy cánh tay hắn, lo lắng nói:

- Công tử, người muốn đi... Hoàng cung?

Lạc Thanh Chu vuốt ve đầu nàng một chút, nói:

- Tạm thời chưa đi, đêm nay ta muốn đi tu luyện.

Lại nói chuyện với nàng một lát, Lạc Thanh Chu rời khỏi phòng.

Suy nghĩ một chút, hắn bước vào phòng của mình.

Đến bàn gần cửa sổ, mặt Nhật Nguyệt bảo kính kia vẫn đặt ở đó, không ai động vào.