Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Còn có Thiền Thiền.
Tần nhị tiểu thư khẽ thở dài:
- Quả nhiên, chỉ có Thiền Thiền mới có thể giúp chàng...
Hai người lại ôm nhau nói chuyện chốc lát, Lạc Thanh Chu rời giường, giúp nàng đắp chăn xong, lại hôn nàng một cái, nói:
- Trời lạnh, ở nhà cho tốt, nhớ qua bên nhạc mẫu đại nhân nhiều hơn, khuyên nhủ nhạc mẫu nhiều hơn. Ngài ấy đã khóc cả đêm.
Tần nhị tiểu thư ôn nhu nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Ừm, Thanh Chu ca ca, chàng phải trở về sớm đấy, Vi Mặc ở nhà chờ chàng. Nếu... Thanh Chu ca ca không trở về, Vi Mặc cũng sẽ....
- Đừng nói bậy, trời lạnh, ngủ thêm một chút đi.
Lạc Thanh Chu ngắt lời nàng, bước nhanh ra khỏi phòng.
Không đợi Thu nhi vào phòng, hắn đã mang giày, đi ra ngoài, nói:
- Chăm sóc Nhị tiểu thư thật tốt.
Tiểu Điệp đang cầm chổi, quét tuyết đọng trên phiến đá xanh ở giữa, thân thể nhỏ nhắn so với chổi trong ngực còn thấp hơn, sau khi nhìn thấy hắn đi ra, giòn tan nói:
- Công tử, tối hôm qua nô tỳ nằm mơ.
Lạc Thanh Chu dừng bước, sờ sờ đầu nàng, nói:
- Mơ thấy cái gì vậy?
Tiểu Điệp ảm đạm, thấp giọng nói:
- Mơ thấy phu nhân, phu nhân nói với nô tỳ, phải chăm sóc tốt cho công tử.
Lạc Thanh Chu ôm nàng vào trong ngực, vuốt ve mái tóc của nàng nói:
- Tiểu Điệp, ngươi chăm sóc tốt cho mình là được rồi.
Tiểu Điệp dán vào lòng hắn, thấp giọng nói:
- Công tử, ngươi sẽ đến kinh đô cứu đại công tử, đúng không?
Lạc Thanh Chu không trả lời, buông nàng ra, ôn nhu nói:
- Chăm sóc tốt cho Nhị tiểu thư, cũng chăm sóc tốt bản thân, chờ công tử trở về, được không?
Tiểu Điệp nghẹn nước mắt nói:
- Vâng.
Lạc Thanh Chu không nói gì nữa, ra khỏi tiểu viện, đi ra từ cửa sau, vòng đến phía sau Lăng Tiêu tông.
Đi đến giữa sườn núi, hắn dừng bước, suy nghĩ một chút, lấy ra một bình linh dịch từ nhẫn trữ vật, trực tiếp đổ hết linh dịch còn sót lại trong bình vào lòng bàn tay.
Linh dịch lập tức biến mất trong lòng bàn tay hắn.
Rất nhanh, một dòng khí nóng rực mà cường đại từ trong đan điền dâng lên.
Trên Kiếm Phong, tuyết trắng phủ trúc xanh, tiên hạc kêu quanh núi.
Một hồi tiếng tiêu du dương truyền đến từ vách núi cách đó không xa, ưu sầu triền miên.
Ầm!
Kiếm Phong, sâu trong rừng trúc, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang.
Lạc Thanh Chu xuất quyền như gió, âm thanh như sấm nổ.
Quyền mang màu vàng, mang theo kình phong gào thét, nổ tung trong không ở vườn trúc, sóng khí tản ra như thủy triều đè bẹp cây trúc xung quanh, tuyết đọng trên thân trúc cũng rơi xuống sạch sẽ.
- A!
Kiếm quang của Lệnh Hồ Thanh Trúc, mạnh mẽ không thể đỡ.
Vô số kiếm ảnh hội tụ trong rừng, bao phủ toàn bộ thân ảnh của hắn, kiếm quang chói mắt, người bị chiếu vào không mở được mắt.
Cả hai đều không một chút lưu tình.
Một người dùng quyền, một người dùng kiếm, chiến đấu ở sâu trong rừng trúc.
Lạc Thanh Chu xuất chiêu hung mãnh, mỗi một quyền đều mang theo uy lực lớn nhất, nội lực trong đan điền tiêu hao rất nhanh.
Đợi khi nội lực trong đan điền tiêu hao, hắn lại vắt khô năng lượng ẩn giấu trong các huyệt khiếu toàn thân, cùng với tất cả thể lực toàn thân để tiếp tục chiến đấu.
Buổi trưa.
Cơ thể hắn đã hoàn toàn mềm nhũn, mồ hôi đầm đìa không ngừng.
Nhưng sau khi nghỉ ngơi một chút, bổ sung thể lực, hắn lại chủ động tấn công lần nữa.
Lúc này đây, những chiêu thức mà hắn đánh ra càng thêm hung mãnh.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không có cách nào cùng chọi cứng với hắn, chỉ có thể dùng kiếm pháp và thân pháp nhẹ nhàng tránh né, nhưng mỗi lần xuất kiếm, vẫn cho hắn uy hiếp lớn nhất, kích thích ra tiềm lực lớn nhất của hắn.
Suốt một buổi chiều, Lạc Thanh Chu đều tấn công mãnh liệt.
Chỉ cần khiến tất cả lực lượng trong cơ thể hao hết, ép buộc tiềm lực trong cơ thể ra, nhiều lần không ngừng tiêu hao rồi khôi phục, cộng thêm kích thích, mới có thể không ngừng mở rộng tôi luyện kinh mạch và huyệt khiếu trong cơ thể, làm cho lục phủ ngũ tạng biến chất, mới có thể ở thời khắc cuối cùng, tích lũy càng nhiều lực lượng, chuẩn bị bước chạy nước rút và đột phá cuối cùng.
Thời gian của hắn đã không còn nhiều, phải nhanh chóng đột phá.
Cho đến khi buổi tối.
Cuối cùng hắn đã kiệt sức, dừng lại trong đau đớn.
Lúc này, không chỉ quần áo toàn thân hắn ướt đẫm, cả người không còn một chút khí lực, sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy trắng, kinh mạch huyệt khiếu cùng xương cốt trong cơ thể, đã đau đớn đến mức tê dại.
Hắn dựa lưng vào trúc xanh phía sau, chậm rãi ngồi xuống, tay run rẩy, lấy ra một bình linh dịch khác, đổ vào lòng bàn tay.
Rồi khoanh chân nhắm mắt lại, vận chuyển nội công tâm pháp.
Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng ướt đẫm quần áo, cả người vô lực, cơ hồ chống đỡ không nổi.
Nàng cũng ngồi xuống bên cạnh, phục dụng đan dược, nhắm hai mắt lại, bắt đầu khôi phục nội lực và thể lực.