Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2053: Giúp Nguyệt tỷ tỷ lau mồ hôi, Nguyệt tỷ tỷ thật sự luyện dược (2)




Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, chần chờ một lúc lâu, hắn rốt cục nhịn không được vươn ngón tay, chuẩn bị kiểm tra một chút...

Hả?

Hắn đột nhiên cảm giác khí tức trên người Nguyệt tỷ tỷ phát ra hình như không đúng.

Rõ ràng khí tức trước dược đỉnh rất nóng, lại chợt hạ thấp, biến thành rét lạnh.

Hắn sửng sốt một chút, lập tức nhìn về phía ánh mắt nàng.

Thân ảnh xanh nhạt đang mở to hai mắt, không nhúc nhích, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Không khí đột nhiên ngưng đọng, thời gian đột nhiên tĩnh lặng.

Lạc Thanh Chu cứng đờ, cuống quít rụt ngón tay lại, đang muốn giải thích, thân ảnh xanh nhạt lại chậm rãi nhắm hai mắt lại, trên mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, khí trắng ở đầu ngón tay, càng nhanh chóng vọt về phía viên châu màu đỏ thẫm dưới dược đỉnh.

Vù!

Hỏa diễm dưới dược đỉnh bắt đầu lắc lư.

Mà dược đỉnh trên hỏa diễm, cũng bắt đầu chậm rãi xoay tròn.

Một cỗ dược hương càng thêm mê người, từ trong dược đỉnh tràn ra.

Lạc Thanh Chu tỉnh táo lại, không dám quấy rầy nàng nữa, nhìn chiếc khăn tay trắng như tuyết dính mồ hôi của nàng, lại nhìn nàng trong chốc lát, mới yên lặng cất khăn tay, ánh mắt nhìn về phía dược đỉnh kia.

Lại qua một canh giờ.

Trong dược đỉnh đột nhiên truyền đến tiếng vang nhẹ, giống như thứ nào đó nổ tung mà mở ra.

Lông mi Nguyệt tỷ tỷ vừa động, khí trắng trên đầu ngón tay bắt đầu dần dần nhỏ đi, rất nhanh đã thu toàn bộ về.

Mà hỏa diễm dưới dược đỉnh, cũng nhanh chóng nhỏ đi, cuối cùng, hoàn toàn dập tắt.

Dược đỉnh xoay tròn lơ lửng cũng chậm rãi rơi xuống.

Nắp đỉnh đột nhiên siết chặt, đan hương đang tản ra bên ngoài đột nhiên bị hút hết vào trong đỉnh.

Lại qua thêm nhất thời.

Lông mi cong dài của Nguyệt tỷ tỷ rung động, chậm rãi mở hai mắt ra.

Lúc này Lạc Thanh Chu mới dám mở miệng, thật cẩn thận hỏi:

- Nguyệt tỷ tỷ, thành công rồi sao?

Nàng nhìn dược đỉnh trước mắt, lại an tĩnh trong chốc lát, lạnh lùng nói:

- Còn cần chín canh giờ nữa, tối mai ngươi hãy đến.

Lúc này, trời bên ngoài hẳn đã sáng rồi.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ hôm nay còn phải lên núi tu luyện, lại suy nghĩ hành vi xấu hổ vừa rồi, không dám ở lại lâu, vội vàng đứng dậy nói:

- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ta đi tu luyện trước.

Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, thản nhiên nói:

- Ngươi vừa sờ ta?

Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, phủ nhận:

- Không, không sờ, chỉ là giúp Nguyệt tỷ tỷ lau mồ hôi...

Thân ảnh xanh nhạt dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hắn.

- Sờ... Sờ rồi...

Đối mặt với đôi mắt lạnh như băng mà thâm thúy của nàng, Lạc Thanh Chu thầm chột dạ, trực tiếp thừa nhận.

Thân ảnh xanh nhạt yên lặng nhìn hắn, không nói gì nữa.

- Vậy... Nguyệt tỷ tỷ, ta còn có việc... Buổi tối lại đến...

Lạc Thanh Chu nói xong, không dám dừng lại, lập tức đứng dậy, xám xịt chạy ra ngoài.

Khi hắn trở lại sông, bầu trời bên ngoài đã sáng, tuyết cuối cùng cũng đã dừng.

Trên sườn núi cách đó không xa, Tần nhị ca đang ngồi ngẩn người dưới một gốc cây lớn, cũng không trở về ngủ.

Lạc Thanh Chu lại nhìn thoáng qua bốn phía, rồi trở lại tiểu viện nhà mình, bay vào phòng, thần hồn trở về cơ thể.

Tần nhị tiểu thư ở trong ngực, đang ngủ ngọt ngào.

Lạc Thanh Chu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái, lấy bảo điệp đưa tin ra, gửi cho Lệnh Hồ sư thúc một tin nhắn: Sư thúc, ngươi ở Kiếm Phong không? Lát nữa ta lên núi tu luyện, có thể cần ngươi hỗ trợ

Tin nhắn nhanh chóng trả lời: Có, vừa hay, ta cũng cần ngươi giúp đỡ

Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, hỏi: Sư thúc cần ta giúp gì?

Trúc Trúc: Ngươi đến đây là biết

Lạc Thanh Chu: Sư thúc, nói trước, ta thật sự muốn tu luyện, không làm chuyện khác

Trúc Trúc: Ta cũng vậy, ta cũng muốn tu luyện

Lạc Thanh Chu: Vậy ta không đi nữa

Trúc Trúc: Tùy ngươi, dù sao ta cũng biết nhà ngươi ở đâu

Lạc Thanh Chu: ...

Sắc trời bên ngoài, càng ngày càng sáng.

Trong tiểu viện truyền đến tiếng tiếng nói chuyện của Thu Nhi và Tiểu Điệp.

Lạc Thanh Chu cất bảo điệp đưa tin đi, đang muốn đứng lên thì Tần nhị tiểu thư trong ngực lại mở hai mắt, ôn nhu nói:

- Thanh Chu ca ca, chàng lại muốn đi ra ngoài sao?

Lạc Thanh Chu hôn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái, nói:

- Ta muốn đi trên núi tu luyện. Đúng rồi Vi Mặc, nhớ ở nhà coi chừng nhị ca, đừng để hắn ra ngoài một mình.

Tần nhị tiểu thư hơi nhíu mày, nói:

- Nhị ca muốn đi kinh đô?

Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:

- Ta cũng chỉ lo lắng, dù sao mọi người cứ để ý đến hắn đi. Chuyện này, không cần Nhị ca nhúng tay vào, nếu hắn thật sự muốn đi, vậy lại càng phiền toái.

Tần nhị tiểu thư ôm chặt hắn, nói:

- Thanh Chu ca ca, vậy chàng muốn đi một mình sao?