Chu Yếm nhảy xuống trước mặt hai người, ngồi xổm trong núi, hai mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm hai người cẩn thận quan sát một hồi, đột nhiên nhếch miệng cười lạnh nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng thật đào hoa! Ngươi đến gặp bổn vương ba lần, cả ba lần đều mang một nữ nhân khác nhau, như thế nào, lần này lại là vị hôn thê của ngươi?
Lạc Thanh Chu ‘khụ khụ’ một tiếng, nói sang chuyện khác:
- Tiền bối, mấy ngày không gặp, ngài càng thêm uy phong khí phách.
Chu Yếm vừa nghe, lập tức trừng mắt nhìn hắn giận dữ nói:
- Con mẹ nó, mấy ngày không gặp cái gì? Rõ ràng là rất nhiều ngày! Tiểu tử, ngươi toàn nói chuyện mà không biết suy nghĩ gì cả, luôn luôn lừa dối bổn vương! Hừ, hôm nay bổn vương phải giáo huấn ngươi một phen thật tốt, miễn cho ngươi cho rằng bổn vương là quả hồng mềm.
Nói xong, hắn giơ nắm đấm thật lớn kia lên.
Lệnh Hồ Thanh Trúc vừa thấy, sắc mặt biến đổi, liền muốn lấy ra bảo kiếm, nhưng bị Lạc Thanh Chu ngăn cản.
- Tiền bối, từ lần trước vãn bối trở về, mỗi ngày đều giúp tiền bối nhớ lại chuyện tề thiên đại thánh khi xưa, rốt cục cũng đã nhớ hết toàn bộ, hôm nay cố tình đến thăm tiền bối, là để kể chuyện xưa cho tiền bối nghe. Tiền bối nếu muốn lấy lớn hiếp nhỏ, khi dễ vãn bối, vãn bối hôm nay một chữ cũng không nói, hơn nữa về sau cũng sẽ không quay lại đây.
Lạc Thanh Chu bình tĩnh uy hiếp.
Chu Yếm nhất thời hừ lạnh một tiếng, thu hồi nắm đấm nói:
- Tiểu tử, hôm nay chúng ta nói trước, bổn vương gần đây không được khoẻ, ngươi hôm nay không thể lấy máu bổn vương nữa, được không?
Lạc Thanh Chu nói.
- Được!
Chu Yếm lúc này mới đặt mông ngồi trên mặt đất, nói:
- Kể đi, trước tiên kể chuyện kể xong, sau đó cùng bổn vương nói chuyện. Nếu chuyện xưa nói không hay, cũng đừng trách bổn vương trở mặt vô tình, một quyền đập ngươi nát bét.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiền bối yên tâm, vãn bối cũng không dám tùy tiện bịa ra chuyện xưa, lừa gạt tiền bối.
Nói xong, hắn trầm ngâm một chút, liền bắt đầu từ chương lần trước, tiếp tục kể lại.
- Tam Tạng ngồi trong thiền đường Bảo Lâm tự, dưới ánh đèn đọc ‘Lương Hoàng Thủy Căng’, xem ‘Khổng Tước chân kinh’ một hồi...
Chu Yếm lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nín thở, mở to hai mắt, giống như học sinh hiếu học, nghiêm túc dựng thẳng lỗ tai nghe.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng ở một bên, ánh mắt tò mò cùng nghi hoặc nhìn một người một thú này.
Lạc Thanh Chu kể chuyện xưa, nàng hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, con hung thú thượng cổ tính tình nóng nảy cường đại hung sát này giờ phút này ngoan ngoãn thành thật cỡ nào.
Nàng lại nhìn về phía thiếu niên miệng mồm phun nước miếng bên cạnh đang thao thao bất tuyệt kể chuyện xưa.
Thần sắc hắn trấn định tự nhiên, con ngươi của hắn sáng ngời tự tin như vậy, đối mặt với hung thú thượng cổ đáng sợ này, hắn hoàn toàn không chút sợ hãi, ngẫu nhiên còn có thể phát giận, răn dạy đối phương vài câu.
- Đáng ghét! Dương Dương, con lừa hói Đường Tăng thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm, không bằng để Tôn Đại Thánh mang theo hành lý....
- Đừng làm ồn! Ta còn chưa kể xong đâu.
- Được rồi...
Sau nhất thời.
Chu Yếm lại nhịn không được nắm tay, hét lớn:
- Heo mập ngu xuẩn! Một con lợn ngu ngốc hèn hạ không biết xấu hổ! Chỉ biết ở trước mặt con lừa hói quạt gió châm lửa, nói xấu Đại Thánh gia, tức chết bổn vương! Nếu để bổn vương nhìn thấy, một nắm tay của bổn vương....
- Ngươi có thể im lặng một chút không?
- Tiểu tử! Ngươi thật lớn mật, dám nói chuyện với bổn vương như vậy? Ngươi......
- Ngươi im lặng! Lại la hét ta quên hết thì sao, lúc đó ngươi không có gì để nghe đâu.
- Biết rồi, ngươi tiếp tục...
Câu chuyện bắt đầu từ buổi sáng, kể đến trưa, và từ trưa đến buổi tối.
Lạc Thanh Chu nói miệng khô lưỡi khô, giữa đường uống vài ngụm nước rồi lại tiếp tục kể.
Mà Chu Yếm lại cực kỳ kiên nhẫn ngồi ở chỗ đó, ngay cả mông cũng không nhúc nhích lấy một chút, chỉ ngẫu nhiên thấp giọng phiền giận oán hận vài câu, cũng không dám lớn tiếng la hét nữa.
- Nếu có thể ở Phật giới, nguyện lấy công đức này, dâng lên Phật tổ. Báo đáp ân đức, hạ tế tam đồ khổ.
Khi câu chuyện của Lạc Thanh Chu kết thúc, Chu Yếm vẫn ngồi ở chỗ đó, trừng mắt kinh ngạc ngẩn người.
Một đoạn thời gian dài sau đó.
Hắn đột nhiên thở dài một tiếng, nước mắt chảy ra.
Lạc Thanh Chu vội vàng thân thiết nói:
- Tiền bối, ngươi làm sao vậy?
Chu Yếm lau nước mắt, nói:
- Bổn vương không sao đâu, chuyện xưa rất đặc sắc, bổn vương chưa bao giờ nghe được câu chuyện đặc sắc như vậy. Chỉ là bổn vương cảm thấy, Đại thánh thật không đáng, ban đầu kiêu ngạo bất tuân như vậy, thoải mái tự do như thế, cuối cùng lại biến thành bộ dáng hèn mọn kia. Dù cuối cùng Đại thánh thành Phật, nhưng hắn đã không còn là hắn lúc đầu...