Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Tiền bối nói rất đúng, vãn bối cũng cảm thấy, Đại Thánh cuối cùng mất đi bản tính của hắn, đã biến thành một người khác.
- Đáng tiếc....
Chu Yếm cảm khái nói:
- Đáng tiếc, bổn vương không có cơ hội đó, sinh ra cùng thời với Đại thánh, nếu không, nhất định sẽ giúp Đại thánh một quyền đập nát đầu con lừa hói kia, đập cả bầu trời thành một lỗ thủng.
Hắn lại cảm thán vài câu rồi mới nói:
- Dương Dương, cảm ơn câu chuyện tuyệt vời của ngươi. Tuy nhiên, câu chuyện của Đại Thánh đã kết thúc, ngươi sau này còn chuẩn bị kể cho bổn vương câu chuyện gì?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Tiền bối yên tâm, chỗ vãn bối còn có rất nhiều chuyện xưa, cam đoan đủ cho tiền bối nghe thoải mái.
Chu Yếm nện một quyền xuống đất, ‘Oanh’ một tiếng, vẻ mặt hưng phấn nói:
- Được! Dương Dương, không uổng công bổn vương coi ngươi là huynh đệ tốt.
Hắn lại xúc động nói:
- Huynh đệ tốt! Sau này hai chúng ta, ngươi là ta, ta cũng là ngươi! Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia! Sau này ai dám bắt nạt ngươi, cứ nói với ca ca ta! Ca ca nhất định sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Huynh trưởng, xin nhận một bái của tiểu đệ.
Chu Yếm kích động nói:
- Lão đệ, xin nhận một bái của huynh trưởng.
Vẻ mặt hai người kích động, cúi đầu kết bái.
Lạc Thanh Chu bái lạy xong, đột nhiên đứng dậy nói lớ:
- A, huynh trưởng, chân ngươi hình như hơi lạ? Móng của huynh trưởng hình như là dính bệnh nấm móng cực kỳ đáng sợ trong truyền thuyết.
- Nấm móng?
Chu Yếm nghe vậy sửng sốt, cúi đầu nhìn thoáng qua bàn chân to của mình, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Nấm móng là gì? Tại sao nó lại cực kỳ đáng sợ?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Nấm móng là một loại bệnh về chân cực kỳ hiếm thấy, cũng cực kỳ nghiêm trọng. Có rất nhiều con bọ độc khó nhìn thấy bằng mắt thường, gặm nhấm móng chân ngươi, nếu không được xử lý kịp thời, sẽ rất nghiêm trọng.
Chu Yếm căng thẳng nói:
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nói:
- Trong y thư có một câu, người bị nấm móng, nấm móng sẽ lan dần ra, cuối cùng thành đứa ngốc! Huynh trưởng, nếu ngươi không được xử lý kịp thời, cả hai chân của ngươi sẽ mọc đầy nấm móng màu xám, đồng thời, những con sâu độc kia sẽ theo móng chân của ngươi, tiến vào đầu ngón chân của ngươi, sau đó theo ngón chân ngươi, chui vào kinh mạch, sau đó theo kinh mạch ngươi bơi đến não của ngươi, cuối cùng bắt đầu gặm nhấm não ngươi. Đến lúc đó, cho dù là thần tiên tới, cũng không có thuốc cứu.
Chu Yếm nghe xong mở to hai mắt, che đầu, sởn cả tóc gáy.
Lạc Thanh Chu nhìn hắn nói:
- Huynh trưởng, chắc ngươi cũng không muốn đầu thông minh của ngươi bị độc trùng gặm nhấm, cuối cùng biến thành đứa ngốc đó chứ?
Chu Chán cuống quít lắc đầu:
- Đương nhiên không muốn! Huynh đệ tốt, làm thế nào để chữa đây? Bây giờ còn kịp không?
Lạc Thanh Chu nghiêm túc nhìn chằm chằm vào ngón chân của hắn một hồi, nói:
- Bây giờ cứu hẳn vẫn còn kịp. Thực tế, rất đơn giản, chỉ cần cắt bỏ móng bị nấm, không để cho nó tiếp tục lây nhiễm là được.
Chu Yếm nghe vậy, cúi đầu, lại nhìn chằm chằm móng chân mình vài lần, sau đó ngẩng đầu nhìn hắn nói:
- Lão đệ, ngươi chắc chắn móng của ca ca bị nấm sao?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đương nhiên chắc chắn! Trong sách ghi rất rõ ràng, các triệu chứng phổ biến của nấm móng là móng dày lên bất thường, màu sắc chuyển sang màu xám trắng, hoặc đen hoặc nâu... Từ màu sắc, bộ dáng, mùi hương của móng huynh trưởng này mà xem, tuyệt đối là nấm móng, không sai.
Chu Yếm nghi ngờ nhìn hắn một cái, lại cúi đầu nhìn thoáng qua móng chân đen thui thô dày của mình, đột nhiên duỗi chân ra, bỏ vào dưới thác nước phía sau, sau đó bắt đầu dùng tay chà xát, dùng móng tay cà mạnh lên.
Ước chừng một nén nhang sau.
- Ồ!
Bọt nước văng khắp nơi, một bàn chân thật lớn từ dưới thác nước bay ra, hạ xuống trước mặt Lạc Thanh Chu.
Lạc Thanh Chu đưa mắt nhìn lại, móng chân vốn đen thui kia, không ngờ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, không chỉ trở nên sạch sẽ bóng loáng, hơn nữa còn biến thành màu vàng rậm.
Chu Yếm nhếch miệng rộng ra, chỉ vào ngón chân của mình vui vẻ nói:
- Lão đệ, ngươi nhìn đi, nấm móng đã không còn! Quả nhiên ngươi nhìn lầm, bổn vương căn bản không phải bị nấm móng, mà là mấy trăm năm không rửa chân bẩn, ha ha ha...
Lạc Thanh Chu: - ...
Chu Yếm vui vẻ không thôi:
- Lần này bổn vương không cần cắt móng tay chân nữa chứ? Bổn vương rốt cục cũng không cần sợ hãi nữa, ha ha ha ha...
Sắc mặt Lạc Thanh Chu cứng đờ trong chốc lát, đột nhiên trở nên nghiêm túc nói:
- Huynh trưởng, chân ngươi vẫn bị nấm móng, không sai đâu.
Vừa nghe lời này, tiếng cười của Chu Yếm lập tức dừng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua móng chân mình, lại nhìn hắn.