Lạc Thanh Chu vẫn dùng vẻ mặt bình thản thấp giọng nói:
- Không có gì, chỉ là quá ưu tú mà thôi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn phía trước, mặt không chút thay đổi nói:
- Đúng vậy, quả thật rất ưu tú, hài nhi hẳn cũng sẽ rất ưu tú.
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ, nói:
- Sư thúc, chuyện này không được đùa giỡn như vậy, vừa rồi rốt cuộc là nôn khan giả hay nôn khan thật vậy?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi nghĩ ta nôn khan thật hay nôn khan giả?
- Ta...
Lạc Thanh Chu không biết nên nói gì.
Lệnh Hồ Thanh Trúc không để ý tới hắn nữa, tiếp tục đi lên núi.
Lạc Thanh Chu đi theo phía sau, cẩn thận tính toán thời gian lần đầu tiên, hẳn sẽ không nhanh như vậy chứ.
Hai người nhanh chóng lên núi.
Cửa lớn Thanh Vân Quan đã đóng lại, nhưng cửa phụ bên cạnh vẫn mở ra.
Quan chủ Thanh Vân quan Vân Thượng đạo nhân, không ngờ lại đứng một mình, chủ động ra ngoài cửa chờ bọn họ.
Lạc Thanh Chu vội vàng tiến lên chắp tay nói:
- Tiền bối, lại tới quấy rầy.
Trên mặt hắn hôm nay đeo mặt nạ, là bộ dáng của Sở Phi Dương, những lần trước tới, cũng là bộ dáng như vậy, Vân Thượng đạo nhân đã biết là hắn.
Vân Thượng đạo nhân cúi đầu hành lễ nói:
- Công tử khách khí, Chu Yếm tiền bối tối hôm qua đã thông báo cho bần đạo, nói hôm nay công tử sẽ đến, cho nên bần đạo ở đây chờ.
Lạc Thanh Chu nói,
- Làm phiền tiền bối rồi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng tiến lên chào hỏi.
Vân Thượng đạo nhân mỉm cười, nhìn nàng nói:
- Lệnh Hồ phong chủ cũng tới, mau mời vào.
Hai người đi vào từ cửa phụ.
Trong đạo quan, tuyết trắng bao trùm, trống rỗng không một bóng người, yên tĩnh không tiếng động.
Vân Thượng đạo nhân giải thích:
- Năm mới, tất cả mọi người đều trở về đón năm mới, người không trở về, cũng ở trong động phủ của mình tĩnh tu. Trong quan ngoại trừ bần đạo, cũng chỉ có hai ba người.
Lập tức, hắn lại nhìn về phía Lệnh Hồ Thanh Trúc nói:
- Thủy Vân sư muội cũng xuống núi, có lẽ đã qua mấy ngày nữa mới có thể trở về.
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:
- Tiền bối, vãn bối có thể cùng hắn đi thăm Chu Yếm tiền bối không?
Vân Thượng đạo nhân nghe vậy, tựa hồ có chút khó xử.
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiền bối, vãn bối có thể cam đoan với ngài, nàng sẽ không đưa bất cứ chuyện gì nhìn thấy bên trong truyền ra ngoài, cũng sẽ không làm ra bất cứ chuyện gì làm tổn thương Chu Yếm tiền bối.
Vân Thượng đạo nhân mỉm cười, nói:
- Nếu do công tử bảo đảm, vậy đương nhiên là không có vấn đề gì. Nếu như bần đạo không đồng ý, có lẽ Chu Yếm tiền bối cũng sẽ không để yên.
Lạc Thanh Chu nói:
- Đa tạ tiền bối.
Vân Thượng đạo nhân không nói thêm gì nữa, trực tiếp mang theo hai người, đi tới động mà Chu Yểm ở.
Xuyên qua một cây cầu gỗ, ba người đi tới cửa động Linh Nguyên động.
Vân Thượng đạo nhân mở cửa đá ra, ôn nhu nói:
- Hai vị tự mình đi vào, bần đạo sẽ không đi theo, Chu Yếm tiền bối có lẽ đã không còn kiêng nhẫn chờ đợi nữa.
- Làm phiền tiền bối.
Lạc Thanh Chu hành lễ, mang theo Lệnh Hồ Thanh Trúc vào động phủ, rồi nhẹ nhàng xuyên qua thông đạo, tiến vào một không gian khác.
Lệnh Hồ Thanh Trúc rõ ràng có chút lo lắng, bước chân dần chậm lại, kiếm ảnh trong mắt lóe ra, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Lạc Thanh Chu tháo mặt nạ xuống, nhìn nàng một cái, an ủi nói:
- Sư thúc, đừng lo lắng, không nên mang theo bất kỳ địch ý nào. Chu Yếm tiền bối chính là thượng cổ hung thú, nếu cảm nhận được kiếm ý ngươi phóng thích, chỉ sợ sẽ hiểu lầm, đến lúc đó hắn nổi giận, chúng ta không đánh lại đâu.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nghe vậy, lúc này mới biết trong lúc vô tình mình đã lộ ra kiếm ý, bèn thu liễm lại, thân thể lặng lẽ áp sát hắn.
Lạc Thanh Chu đưa tay nắm lấy tay nàng.
Thân thể Lệnh Hồ Thanh Trúc khẽ run lên một chút, nhìn hắn một cái, trong mắt trở nên ôn nhu.
Hai người đi lên sườn núi, tiếng thác nước từ phía trước cách đó không xa truyền đến.
Lạc Thanh Chu dắt nàng tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đi tới trước thác nước, ánh mắt hắn nhìn về phía thác nước màu bạc chảy thẳng xuống dưới sườn núi.
Ánh mắt Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng nhìn về phía nơi đó.
Lạc Thanh Chu dừng lại trên sườn núi, không đi về phía trước nữa, nhìn chằm chằm vào thác nước một hồi, đột nhiên mở miệng nói:
- Tiền bối, nếu không đi ra, vãn bối sẽ rời đi đấy.
Ầm!
Lời vừa dứt, sóng nước ngút trời.
Phía sau thác nước bạc kia, đột nhiên nhảy ra một thân ảnh có hình thể thật lớn, giống như một ngọn núi nhỏ, nghiền ép hai người mà đến.
Toàn thân Lệnh Hồ Thanh Trúc trở nên căng thẳng, nắm chặt tay hắn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Phanh!
Hai bàn chân thật lớn đáp xuống đất, cả mặt đất đều bị chấn động.