Vào Tần phủ, bắt đầu ăn cơm mềm của Tần đại tiểu thư, mới có thể cùng Tiểu Điệp bình yên vô sự trốn ở đó sống, sau đó bắt đầu ăn cơm mềm của Nhị tiểu thư...
Đương nhiên, cơm mềm lớn nhất hắn ăn, hẳn là Nguyệt tỷ tỷ.
Không có Nguyệt tỷ tỷ trợ giúp, hắn tuyệt đối sẽ không có tu vi và thành tựu như bây giờ.
Chẳng qua, hắn cho các nàng cũng không ít.
Không có hắn, Tần gia đã không còn tồn tại, không có hắn, Tần nhị tiểu thư...
Một đường hắn vừa đi vừa miên man suy nghĩ, phía trước đột nhiên truyền đến một khí tức quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời sửng sốt.
Dưới tàng cây lớn ven đường phía trước, Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, một mình, lạnh như băng cao ngạo đứng ở nơi đó.
Ở phía sau nàng, còn có một con ngựa đang không kiên nhẫn đi bộ.
Lạc Thanh Chu đi tới, kinh ngạc nói:
- Sư thúc, ngươi sao lại ở chỗ này?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn một cái, không trả lời, chân dài giơ lên, xoay người lên ngựa, nói:
- Đi lên.
Lạc Thanh Chu nói,
- Làm gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn hắn nói:
- Đi Thanh Vân quan.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi cũng đi? Ngươi đến đó làm gì?
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng nói:
- Kết bạn.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Muốn ở cùng một chỗ với ta thì cứ trực tiếp nói, cần gì phải dùng lý do khác.
Lạc Thanh Chu nhỏ giọng nói một tiếng, nhìn thoáng qua thân ảnh yểu điệu ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đi tới trước mặt ngựa nói:
- Ta ngồi phía sau?
- Tùy ý.
- Vậy ta ngồi ở phía trước, ít nhất phía trước có đệm rất thoải mái.
Lạc Thanh Chu nói xong, chuẩn bị lên ngựa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại đột nhiên di chuyển về phía trước, trực tiếp tới gần cổ ngựa, sau đó mặt không chút thay đổi nhìn phía trước.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, nhìn vị trí nhường ra phía sau, chỉ đành nhảy lên, sau đó từ phía sau ôm lấy eo nhỏ nhắn của nàng, nói:
- Sư thúc, chậm một chút nha. Nếu có đắc tội, xin rộng lòng tha thứ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lạnh lùng, chân dài kẹp một cái, ngựa sớm đã không kiên nhẫn, lập tức nâng vó chạy đi.
- Đúng rồi sư thúc, ngươi gần đây có cảm giác nôn khan gì không?
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi.
Ai ngờ vừa dứt lời, Lệnh Hồ Thanh Trúc đột nhiên che miệng, ‘oẹ’ một tiếng, nôn khan.
Lạc Thanh Chu: - ...
“Giá!”.
Con ngựa chạy nhanh, gió và tuyết gào thét.
Phóng mắt nhìn lại, núi cao chót vót cách đó không xa phập phồng phập phồng, vô cùng hùng vĩ.
Một đường xóc nảy, thông suốt không bị cản trở.
Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, ngoại trừ vài dấu chân lẻ tẻ cùng dấu xe ngựa, rất hiếm nhìn thấy người đi đường.
Mùng hai Tết.
Dưới chân núi Thanh Vân Quan vẫn vắng vẻ như trước, cũng không có khách lui đến.
Lối vào núi, treo một tấm bảng gỗ, phía trên tấm bảng gỗ ghi một vài chữ lớn: Bên trong quan không có người, xin miễn khách tới thăm.
Bên cạnh có một ngôi nhà nhỏ với một chuồng ngựa khiêm tốn ở phía sau.
Lệnh Hồ Thanh Trúc dắt ngựa đi qua, trong phòng truyền đến âm thanh lười biếng của một lão đạo sĩ:
- Trên núi đã đóng cửa, nếu muốn dâng hương, ngày mười lăm lại đến.
Lệnh Hồ Thanh Trúc nhìn về phía cửa sổ nói:
- Vãn bối là Lệnh Hồ Thanh Trúc của Lăng Tiêu tông, hôm nay đặc biệt đến bái phỏng Thủy Vân đạo nhân.
Lão đạo sĩ trong phòng vẫn không hề có kiên nhẫn nói:
- Bần đạo đã nói rất rõ, trên núi đã đóng cửa, mặc kệ các hạ là ai, đều mời trở về đi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc hơi nhíu mày.
Lạc Thanh Chu đi lên phía trước nói:
- Tiền bối, vãn bối hôm qua đã hẹn với Chu Yếm tiền bối trước, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng, kính xin thông báo một chút.
Vừa nghe lời này, ‘két’ một tiếng, cửa sổ phòng nhỏ mở ra.
Một lão giả mặc đạo bào màu xám trắng, xuất hiện ở trong cửa sổ, híp mắt nhìn hắn vài lần, gật đầu, vẫn chưa nói thêm gì nữa, nói:
- Lên đi, Quan chủ đã ở trong quan chờ đợi công tử.
Nói xong, cửa sổ đóng lại.
Sắc mặt Lệnh Hồ Thanh Trúc cứng ngắc một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, dắt ngựa từ trong tay nàng qua, buộc vào chuồng ngựa phía sau, sau đó đi ra nói:
- Sư thúc, đi thôi.
Lệnh Hồ Thanh Trúc đi theo phía sau hắn, sắc mặt lạnh như băng, rầu rĩ không vui.
Hai người bước lên bậc thang đầy tuyết và bắt đầu leo núi.
Chờ khi đã đi xa, Lệnh Hồ Thanh Trúc không nhịn được lạnh lùng nói:
- Xem ra chỗ nào cũng không tránh khỏi đặc quyền.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, không khỏi cười nói:
- Sư thúc, người nói đặc quyền, phần lớn đều là đặc quyền mà người hâm mộ, lại không hưởng thụ được nhỉ.
Lệnh Hồ Thanh Trúc trầm mặc một chút, nói:
- Ngươi rốt cuộc sao lại khiến bọn họ khách khí với ngươi như vậy? Ngay cả Quan chủ Thanh Vân Quan cũng tự mình chờ ngươi trong quan. Cho dù sư tỷ tới, người ta cũng không có thái độ khách khí như vậy.