Lạc Thanh Chu nghe vậy, vẻ mặt khẽ động, trong lòng không tự chủ được thốt ra mấy từ: Long kỵ sĩ? Bạch Long Mã?
Không!
Hắn không suy nghĩ lung tung nữa, nói:
- Lần sau đi, lần này ta muốn đi nhanh về nhanh, còn phải trở về tu luyện. Trên người ngươi dù sao cũng có yêu khí, nếu đi nơi đó, khẳng định sẽ tạo ra phiền toái không cần thiết. Ngoài ra, ở đây cũng cần ngươi bảo vệ. Ta và ngươi đều đi, nếu có người xấu đến thì sao?
Long nhi nghe hắn nói như vậy, chỉ đành thở dài một hơi, nói:
- Vậy được rồi, công tử, chờ ngươi làm xong những chuyện này, phải dẫn Long nhi đi ra ngoài một chút, được không? Long nhi cả ngày ở dưới nước, thật sự rất nhàm chán.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Được.
Hắn vươn cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, lại an ủi vuốt ve đầu nàng, nói:
- Long nhi, cảm ơn ngươi đã giúp ta bảo vệ gia đình. Chờ ta giải quyết xong xuôi mọi chuyện trước mắt, đến lúc đó sẽ mang ngươi đi ra ngoài chơi, đi đâu cũng được.
Long nhi ôm chặt hắn, ngửa mặt lên nói:
- Công tử, không được lừa Long nhi nha.
- Ừm.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, hôn lên trán nàng một cái, vừa rồi hôn lên chấm đỏ giữa hai hàng lông mày của nàng.
- A!
Ai ngờ đúng lúc này, chấm đỏ kia đột nhiên sáng lên một đạo quang mang.
Thân thể Long Nhi run lên, mở to hai mắt, trong cơ thể đột nhiên dâng lên một cỗ năng lượng thật lớn, khiến toàn bộ thân thể của nàng chấn động không ngừng.
Lạc Thanh Chu lo lắng, vội vàng buông nàng ra, nói:
- Long nhi, làm sao vậy?
Trên lông mày Long Nhi sáng lên hồng mang, trên cổ trắng nõn, dần dần xuất hiện vài phiến long lân màu vàng, chuông trên cổ chân, đột nhiên vang lên tiếng ‘đinh đang’.
Nàng kích kích động, rồi lại đột nhiên sợ hãi nói:
- Công tử, Long nhi có thể muốn... Muốn độ lôi kiếp...
Lạc Thanh Chu vừa nghe, lập tức ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nói:
- Bắt đầu từ khi nào?
Long Nhi run giọng nói:
- Công tử, ngươi... Ngươi đi lấy đồ trước, Long nhi còn cần ba ngày, tích lũy năng lượng... Đến lúc đó, có thể cần công tử hỗ trợ...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Tối nay ta sẽ trở về, bảo vệ Long cung ngươi ở.
Long nhi cảm động nhìn hắn, nói:
- Công tử, không cần, tỷ tỷ sẽ đến giúp Long nhi lập trận pháp, che dấu dị tượng nơi này. Ba ngày sau, Long nhi muốn độ lôi kiếp, đến lúc đó, công tử hãy đến... Nếu như công tử có thể... Có thể cùng Long nhi giao....
Đột nhiên, thân thể nàng lại run lên, cuống quít xoay người nhảy xuống nước, nói:
- Công tử, Long nhi phải đi trước...
Ngay sau đó, dưới nước đột nhiên xuất hiện một bóng đen khổng lồ, lóe lên rồi biến mất.
Lạc Thanh Chu đứng ở mũi thuyền, sửng sốt trong chốc lát, vội vàng lấy bảo điệp đưa tin ra, gửi cho Nguyệt tỷ tỷ một tin nhắn: 【 Long nhi có thể sẽ độ lôi kiếp 】
Khi hắn lên bờ, tin nhắn trả lời: 【 Ồ 】
Lạc Thanh Chu: 【 Khi nào Nguyệt tỷ tỷ đến? 】
Phía bên kia không trả lời.
Lạc Thanh Chu thầm lo lắng, nhưng cũng biết hiện tại hắn không giúp được gì.
Hắn phải nhanh chóng đi lấy tài liệu luyện khí, sau đó trở về tu luyện.
Có lẽ đã mấy ngày nay, hắn cũng sắp đột phá.
Hy vọng có thể đột phá trước khi cùng trưởng công chúa thành thân, chờ hắn đột phá đến cảnh giới Tông Sư, lại có phi kiếm Nguyệt tỷ tỷ luyện chế cho hắn, đến lúc đó, hắn có thể thừa dịp cùng trưởng công chúa thành thân mà tiến vào hoàng cung...
Không giết người kia, hắn tuyệt đối ăn ngủ không yên.
Hơn nữa, nếu như người kia chết, như vậy hôn sự của hắn và trưởng công chúa, có thể sẽ không cần tiếp tục nữa.
Không phải là có thể, mà là chắc chắn.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, trưởng công chúa làm sao có thể tiếp tục thành thân?
Hơn nữa trưởng công chúa sở dĩ đồng ý thành thân, cũng là bởi vì người nọ ép buộc, nếu như đối phương đột nhiên chết, trưởng công chúa đương nhiên cũng không cần phải ủy khuất của mình nữa.
Nghĩ tới đây, hắn càng thêm kiên định quyết tâm đột phá nhanh hơn một chút.
Đồng thời, hắn lại nhớ tới lời nói vừa rồi của Long nhi.
Nếu như Long nhi độ kiếp và hắn cần đột phá, đều cần cùng Long nhi tiếp xúc da thịt, như vậy, hắn cũng không cần phải rụt rè nữa.
Long nhi vì hắn làm nhiều như vậy, hơn nữa lần trước hai người đều thiếu chút nữa…, cho nên, hắn đã coi nàng là người của mình từ lâu.
Đúng rồi, sư thúc nói, muốn thuận lợi đột phá, còn cần phục dụng Cửu Khiếu Tụ Linh Đan.
Không biết sư thúc có luyện chế hay không.
Khoảng cách sư thúc đột phá, cũng chỉ thiếu một bước, nàng đưa Tụ Linh Đan đã thu thập nhiều năm mới có thể luyện chế nhường cho hắn, giúp hắn đột phá, như vậy, hắn đương nhiên cũng không thể cô phụ nàng, cũng nhất định phải giúp nàng đột phá.
Suy nghĩ những điều này, hắn càng cảm giác mình giống như đang ăn cơm mềm.
Một đường đi tới, tựa hồ đều đang ăn cơm mềm.