Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói: 【 Ừ, Tiểu Nguyệt, cám ơn ngươi 】
Tiểu Nguyệt: 【 Ca ca, không cần khách khí. Dù sao đồ của muội muội, bao gồm cả chính muội muội, về sau đều là của ca ca 】
Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, không biết nên trả lời như thế nào.
Lần này lại thiếu một nhân tình lớn, không biết sau này nên hồi báo như thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn lấy thân trả nợ?
Lại suy nghĩ lung tung trong chốc lát, hắn cất bảo điệp đưa tin đi, nhắm mắt lại.
Tần nhị tiểu thư ở trong ngực đã ngủ.
Hắn lại nằm hồi lâu, rồi dần dần tiến vào mộng đẹp.
Một đêm trôi qua lặng lẽ.
Buổi sáng tỉnh lại, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn mờ mịt.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ.
Lạc Thanh Chu lại nằm trong chốc lát, rồi mới lặng lẽ rời giường, giúp Tần nhị tiểu thư đắp chăn xong, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Trong nhà đốt lò sưởi, yên tĩnh không tiếng động.
Ba tiểu nha đầu có lẽ đều còn đang ngủ.
Hắn đi đến cửa phòng Tiểu Điệp, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng một chút.
Cửa phòng ‘két’ một tiếng, từ từ mở ra.
Hắn đứng ở cửa nhìn thoáng qua, thế nhưng phát hiện ba tiểu nha đầu đều ngủ cùng một chỗ.
Trên ghế đầu giường, đặt lộn xộn quần áo và yếm của thiếu nữ, dưới gầm giường đặt ba đôi giày thêu và vớ. Chỗ rèm lộ ra một khoảng trống, chăn bị kéo lung tung. Ba tiểu nha đầu đều không hề mặc quần áo, cởi sạch sẽ, tóc xõa tung trên gối, đang chen chúc ngủ cùng nhau.
Mép giường, một chân ngọc trắng như tuyết thò ra, còn lộ ra một đoạn bắp chân trắng như ngọc.
Thu Nhi ngủ ở ngoài cùng, gần như bị vắt ngã trên mặt đất.
Lạc Thanh Chu vào phòng, đang muốn giúp nàng đắp chăn, lông mi Thu Nhi run run một chút, đột nhiên mở hai mắt ra.
Ánh mắt hai người nhìn nhau.
Thu Nhi giật mình, dần dần tỉnh táo lại:
- Cô gia, ngươi...
Lạc Thanh Chu nắm lấy chân nhỏ nhắn của nàng, giúp nàng bỏ vào trong chăn, lại giúp nàng kéo chăn lên, nói:
- Ngươi sắp rơi xuống đất rồi. Ta có việc phải ra ngoài một chuyến, có thể là buổi tối, cũng có thể qua vài ngày nữa sẽ trở về.
Thu Nhi mở to đôi mắt trong suốt, nhẹ giọng nói:
- Vâng.
Lạc Thanh Chu lại nhìn ba người bọn họ một cái, nói:
- Các ngươi sao lại ngủ với nhau thế? Hơn nữa còn không mặc quần áo?
Hai má Thu Nhi đỏ lên một chút, không biết nên trả lời như thế nào.
Lạc Thanh Chu cũng không hỏi thêm nữa, xoay người rời đi.
Thu nhi vội vàng đi ra khỏi chăn, trực tiếp trần truồng xuống giường, nói:
- Cô gia, nô tỳ hầu hạ người rửa mặt, người... Chờ một chút.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua ngọc thể mảnh khảnh của nàng, nói:
- Không cần, ta dùng tuyết là có thể giải quyết.
Nói xong, hắn đang muốn rời đi, lại dừng bước chân, lập tức xoay người, nhìn bộ dáng như hoa như ngọc thẹn thùng của nàng nói:
- Thu nhi, ngươi cố ý hả?
Hai má Thu Nhi ửng đỏ, cúi đầu, cắn cắn môi, thấp giọng nói:
- Cô gia nói cái gì, nô tỳ, nô tỳ nghe không hiểu....
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm vào nàng trong chốc lát, đột nhiên đi tới, ôm lấy nàng, ra khỏi phòng, đi vào phòng bên cạnh.
Bên ngoài phòng, gió tuyết vẫn như cũ.
Nửa canh giờ sau.
Bóng đêm cuối cùng đã biến mất, cửa sổ cũng sáng lên.
Hoa cỏ trong viện, lộn xộn không chịu nổi, phía trên đọng đầy gió tuyết và băng sương.
Lạc Thanh Chu ra cửa, trực tiếp rời đi.
Lúc này, Tần nhị ca đã trở về phòng, đang ngủ khò khò.
Lạc Thanh Chu giẫm lên tuyết đọng thật dày, theo con đường cỏ dại mọc um tùm, đi về phía bờ sông.
Thanh Vân Quan ở một hướng khác.
Hắn phải vượt sông.
Cách đó không xa, đã có dân làng không sợ lạnh, giặt quần áo trong dòng sông lạnh lẽo.
Nện xuống từng chày gỗ, tiếng thanh thúy phiêu đãng trên mặt sông.
Lạc Thanh Chu thuê một chiếc thuyền nhỏ trên bờ sông, lên đường, trực tiếp dùng sức gió thổi đáy thuyền nhỏ, đi về phía trước.
Bông tuyết trên sông rơi xuống, sương mù mông lung, tựa như tiên cảnh.
Đang đi đến giữa dòng sông, Long Nhi đột nhiên đi ra từ trong nước, bước lên thuyền nhỏ, nói:
- Công tử, ngươi muốn đi Thanh Vân quan sao?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua đôi chân ngọc trắng như tuyết dưới váy cùng sợi dây đỏ tươi sáng kia của nàng, nói:
- Đúng vậy.
Long nhi lập tức ôm cánh tay hắn cầu khẩn:
- Công tử, có thể mang Long nhi cùng đi không? Long nhi thật nhàm chán.
Lạc Thanh Chu lắc lắc đầu, nói:
- Thanh Vân Quan không phải là nơi ngươi có thể đi, cẩn thận bị coi là yêu quái mà giết chết đấy.
Long Nhi hừ nói:
- Long nhi mới không sợ những lão đạo mũi trâu kia.
Lập tức lại xin xỏ nói:
- Công tử, ngươi dẫn Long nhi đi. Rất nhiều võ giả lợi hại, đều có linh thú của mình, công tử chỉ cần nói Long nhi là linh thú của ngươi là được. Còn nữa, Long nhi có thể biến thành ngựa, chở công tử đi. Miễn cho công tử dùng công pháp chạy, dẫn đến chuyện phiền toái.