Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2030: Khẩu kỹ của Bách Linh (1)




Màn đêm buông xuống.

Bên bờ sông Vân Vụ, gió tuyết bao trùm, yên tĩnh không tiếng động.

Tần nhị thiếu gia luyện quyền ở trên sườn núi một hồi, chán nản quá, nhịn không được lại đi đến bờ sông, vừa tuần tra xung quanh, vừa khiêu khích về phía mặt sông nói:

- Yêu tinh! Có can đảm đi ra đại chiến với ta ba trăm hiệp!

Nắm đấm của hắn thực sự rất ngứa ngáy.

Đáng tiếc, nước sông bình tĩnh như lúc ban đầu, không có ai để ý tới hắn.

Trong phòng.

Lạc Thanh Chu lại nói chuyện với Tần nhị tiểu thư một lát, sau đó ra cửa, đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Hắn quyết định đi tìm Hạ Thiền nói chuyện, tùy tiện giáo huấn nha đầu Bách Linh kia một chút.

Đương nhiên, còn để thăm dò.

Đêm mùa đông, nhiệt độ rất thấp, huống chi là loại gió tuyết đan xen này, lại gần sông.

Trên cây cối, dưới mái hiên, thậm chí là hoa cỏ, khắp nơi đều đóng băng.

Lạc Thanh Chu đi tới cửa Linh Thiền Nguyệt cung, giơ tay lên gõ cửa.

Gõ một hồi lâu, bên trong truyền đến âm thanh cảnh giác của Bách Linh:

- Ai? Ai đang gõ cửa vậy?

Giọng điệu Lạc Thanh Chu cố gắng nhẹ giọng, nói:

- Ta, ta đến tìm Thiền Thiền.

Bách Linh lập tức hừ một tiếng:

- Cô gia, ngươi đừng hòng gạt người! Ngươi rõ ràng muốn giáo huấn người ta, đúng không?

Lạc Thanh Chu hỏi:

- Tại sao ta phải giáo huấn ngươi? Ngươi không làm gì sai cả.

- Ta...

Bách Linh đờ đẫn một chút, hừ nói:

- Dù sao người ta cũng không mở cửa, ngươi đừng mơ tưởng tiến vào.

Lạc Thanh Chu đành phải hô:

- Thiền Thiền, mở cửa ra.

Không hề có phản hồi.

Giọng đắc ý của Bách Linh vang lên trong tiểu viện:

- Cô gia khi dễ tiểu thư, Thiền Thiền mới không muốn để ý tới ngươi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Đừng nói bậy, ta làm sao khi dễ đại tiểu thư? Ta có lá gan đó sao?

Bách Linh nói.

- Cô gia đương nhiên có! Cô gia hôm nay trốn dưới giường tiểu thư, nhân cơ hội vụng trộm ngửi giường và giày dưới gầm giường của đại tiểu thư, còn ở dưới gầm giường nhìn trộm váy và chân tiểu thư, người ta ở ngoài cửa sổ nhìn thấy rõ ràng.

Lạc Thanh Chu mấm máy môi, nắm chặt nắm đấm, ôn nhu nói:

- Bách Linh, ngươi mở cửa, cô gia có lễ vật muốn tặng cho ngươi.

- Hừ! Cô gia tưởng người ta là đứa ngốc sao? Người ta là Tiểu Bách Linh băng tuyết thông minh, cũng không phải là kẻ ngu ngốc.

- Bách Linh, ngươi muốn chơi thỏ thỏ không? Cô gia đưa Đại Bảo và Nhị Bảo cho ngươi chơi.

- Hừ hừ, người ta mới sẽ không bị lừa nữa! Cô gia rõ ràng muốn chơi thỏ thỏ của người ta, đừng tưởng rằng người ta không biết.

- Đúng rồi Bách Linh, cô gia đêm nay cố tình làm hai cây kẹo hồ lô cho ngươi và Thiền Thiền. Ngươi không cần, vậy cô gia sẽ lấy.

- Cô gia, vô dụng, Tiểu Bách Linh sẽ không bị ngươi lừa đâu.

- Ngươi chờ đó!

Lạc Thanh Chu đành phải nói một câu tàn nhẫn, xoay người rời đi.

Chờ tiếng bước chân của hắn đi xa, phía cửa viện ‘Két’ một tiếng, lặng lẽ mở ra, lập tức, một cái đầu từ trong khe cửa cẩn thận từng li từng tí ngó tới, nhìn về phía bên ngoài, vẻ mặt đắc ý nói:

- Hừ, cô gia thối, người ta thông minh lên rồi, lại muốn lừa gạt người ta... Ôi, ôi!

Không đợi lời nói trong miệng nàng nói xong, âm thầm bên trái cửa đột nhiên vươn ra một bàn tay, một tay bóp chặt gáy nàng, trực tiếp kéo nàng ra khỏi cửa.

- Cô cô cô cô cô, Cô gia... Tha mạng....

Bách Linh bị doạ đến trắng bệch, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, trực tiếp bóp gáy nàng, đưa nàng về phía núi giả phía trước.

Bách Linh rụt cổ, khom lưng, một bên giãy dụa, một bên mang theo nức nở cầu khẩn nói:

- Cô, cô gia, tha mạng... Tiểu Bách Linh sai rồi....

Lạc Thanh Chu kéo nàng đi, nói:

- Sai chỗ nào?

Bách Linh ô ô nói,

- Chỗ nào cũng sai....

- Nếu đã biết sai rồi, vậy phải nhận trừng phạt.

Lạc Thanh Chu trực tiếp kéo nàng vào hang trong núi giả, lập tức đẩy nàng lên tảng đá phía trước, đè eo nàng xuống, để cho nàng vểnh mông lên, hai tay chống nằm sấp ở đó, ra lệnh nói:

- Nằm sấp!

Bách Linh kinh hoảng nói:

- Cô, cô gia, ngươi... Ngươi muốn làm gì?

Ba!

Lạc Thanh Chu trực tiếp cho nàng một cái tát.

Một tiếng vỗ tay thanh thúy nhất thời vang lên trong huyệt động đen kịt.

Thân thể mềm mại của Bách Linh run lên, hét lớn một tiếng, mở to hai mắt ngập nước nói:

- Cô, cô gia, đau...

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta hỏi một câu, ngươi trả lời một câu, nếu không... Hừ hừ.

Lập tức hỏi:

- Hôm nay ở Linh Thiền Nguyệt cung, là ngươi tự biên tự diễn, nói chuyện bằng giọng của nhạc mẫu, phải không?

Bách Linh đang muốn lắc đầu, quay đầu nhìn hắn đang giơ bàn tay lên, chỉ đành lại cuống quít gật đầu, nước mắt lưng tròng nói:

- Phải...

Lạc Thanh Chu nói:

- Ngươi còn có thể học ai nói chuyện?

Bách Linh hu hu nói.

- Tất cả...