- Có sự hấp dẫn này, Thanh Chu ca ca, hôn sự của chàng và trưởng công chúa, có phải không còn khó xử nữa đúng không?
Lạc Thanh Chu nghe nàng nói xong, ngây người một lúc lâu, nói:
- Hoàng thất sẽ đồng ý sao? Trưởng công chúa đã là hạ giá, lại tặng một quận chúa, tin tức này truyền ra ngoài, thể diện hoàng thất nhất định sẽ mất hết?
Tần nhị tiểu thư thở dài một hơi:
- Nếu là trước kia, bọn họ khẳng định sẽ không đồng ý. Nhưng tại thời điểm này, chàng có thể phải xem xét đề nghị nếu họ phải từ chối cuộc hôn này. Vốn là nhu cầu chính trị, trao đổi lợi ích, bọn họ sẽ không vì thể diện mà bỏ lỡ cơ hội tốt.
Lạc Thanh Chu khẽ nhíu mày, trầm mặc một lát, nói:
- Nếu thật sự là như vậy...
Tần nhị tiểu thư nói:
- Thanh Chu ca ca khẳng định sẽ đồng ý, đúng không?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nhìn về phía nàng nói:
- Vi Mặc, ta sẽ không để quận chúa trở thành của hồi môn, càng sẽ không để nàng trở thành nạn nhân của cuộc đấu tranh chính trị. Điều này là không công bằng và là sỉ nhục đối với nàng ấy. Ở trong lòng ta, nàng ấy là chính thê của Sở Phi Dương. Nếu ta thật sự muốn cưới nàng ấy, nhất định sẽ đường đường chính chính cưới nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu ấm ức này.
Tần nhị tiểu thư nghe xong, ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, im lặng một hồi lâu, ôn nhu dựa vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ quả nhiên không nhìn lầm chàng. Mặc dù chàng đa tình, mặc dù chàng có rất nhiều nữ nhân xung quanh, nhưng chàng đối với ai cũng đều chân thành, không phải chỉ để có được nàng ấy, chiếm hữu nàng ấy.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật, nói:
- Nàng đang khen ngợi, hay chỉ trích ta đấy?
Tần nhị tiểu thư cười dí dỏm, nói:
- Cả hai.
Lạc Thanh Chu nhéo nhéo mũi nàng, suy nghĩ một chút, trả lời tin nhắn cho Lệnh Hồ sư thúc: 【 Sư thúc, nói cho sư phụ và lão tổ, ta đồng ý mối hôn sự này. Tuy nhiên, ta không cần vật hồi môn kia 】
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Ngươi đồng ý? Ta nhớ, ngươi rất thích quận chúa đó. Tất nhiên, cô nương ấy thực sự xinh đẹp, vóc dáng cũng rất tốt, ngươi không phải lo lắng vấn đề gia đình nàng ta không đồng ý 】
Lạc Thanh Chu: 【 Sư thúc, ta chắc chắn. Chính là vì ta thích nàng, nên ta không thể để nàng kết hôn với ta như một của hồi môn. Sư thúc, mặc kệ đây là chủ ý ai nghĩ ra, xin giúp ta từ chối, nếu không, hôn sự này ta tuyệt đối sẽ không đồng ý 】
Lăng Tiêu Tông, Kiếm Phong.
Trước vách đá, gió lạnh thấu xương, bông tuyết tung bay.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, đang phiêu phiêu đứng ở nơi đó, hơi cúi đầu, nhìn bảo điệp đưa tin trong tay, trong mắt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói khác:
- Chúc mừng ngươi, tìm đúng người. Mặc dù hắn ta đa tình, nhưng hắn thực sự rất tốt, không mất công ngươi... Đổ gục vì hắn.
Lệnh Hồ Thanh Trúc quay đầu, nhìn nàng.
Tử Hà tiên tử mặc một bộ váy đỏ, trên mặt mang theo ý cười uyển chuyển nhìn nàng, nói:
- Không ngờ, hắn lại từ chối, hơn nữa còn nói như vậy. Để ra quyết định này, nam nhân nào cũng không dễ dàng gì. Sau tất cả, cám dỗ là rất lớn, thực sự lớn, rất khó để từ chối.
Lập tức nàng lại nhẹ nhàng thở dài một hơi:
- Thiên hạ này, có mấy nam tử sẽ tinh tế suy nghĩ để ý đến cảm nhận của nữ nhân như vậy? Hầu hết mọi người muốn sở hữu, phải không? Cho dù là thật lòng yêu nhau, cũng sẽ vì chiếm hữu đối phương, mà làm ra bất cứ chuyện gì, thậm chí không từ thủ đoạn.
- Thanh Trúc, ta vốn rất lo lắng ngươi, nhưng hiện tại, thực sự muốn chúc mừng ngươi.
- Ngươi thật may mắn gặp được người tốt.
- Tất nhiên, ngươi giống thanh kiếm của mình, rất quyết đoán...
Nói đến đây, nàng không khỏi lại dài một hơi, trong mắt mang theo ý cười nói:
- Được rồi, sẽ không quấy rầy ngươi nữa, ta nên trở về tu luyện. Ta cũng không giống ngươi, không cần vất vả tu luyện, chỉ cần hưởng thụ tư vị choáng váng, là có thể đột phá thăng cấp.
Nói xong, nàng cười cười, xoay người rời đi.
Một thân hồng y, rất nhanh đã biến mất ở trong gió tuyết cách đó không xa.
Lệnh Hồ Thanh Trúc lại đứng ở bên vách núi một lát, mới hơi cúi đầu, vươn ngón tay ngọc, trả lời: 【 Được 】
Dừng một chút, nàng lại thêm một câu: 【 Khi nào thì đến tu luyện 】
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Ngày mai 】
Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười, như băng tuyết hòa tan, gió xuân thổi tới.
Nhưng rất nhanh, tin nhắn lại đến: 【 Sư thúc, ngày mai hay là thôi đi, có lẽ ta còn phải đi nơi khác 】
Nụ cười trên khoé miệng nàng, đột nhiên lại biến mất: 【 Đi đâu 】 .
【 Thanh Vân Quan, có chuyện quan trọng 】
【 Ồ 】
Nàng ngẩng đầu, nhìn sắc trời, lại đứng trước vách núi hồi lâu, mới cất bảo điệp đưa tin, đi về phía sau núi.