Lạc Thanh Chu nghe vậy, chấn động:
- Đều có thể? Bất luận là nam nữ già trẻ?
Bách Linh rưng rưng nước mắt, gật đầu.
Lạc Thanh Chu giật mình một chút, thầm mừng rỡ, nói:
- Vậy bắt chước cách Nhị tiểu thư nói chuyện thử.
Bách Linh nức nở một chút, đột nhiên ánh mắt ôn nhu, âm thanh nhu nhược vô lực mở miệng nói:
- Thanh Chu ca ca, đừng nhúc nhích, Vi Mặc đến hầu hạ ngươi...
Lạc Thanh Chu: - ...
Ba!
- A!
Bách Linh hét lên một tiếng, ấm ức nói:
- Cô gia, ngươi... Ngươi tại sao lại đánh người ta? Người ta bắt chước không giống sao?
Lạc Thanh Chu nghiêm mặt nói:
- Ngươi có phải thường xuyên đi nhìn trộm ta cùng Nhị tiểu thư hay không?
Bách Linh lập tức phủ nhận:
- Không! Tiểu Bách Linh thề, tuyệt đối không có.
Lạc Thanh Chu âm trầm, nhìn nàng trong chốc lát, lại nói:
- Bắt chước cách nhạc phụ đại nhân nói chuyện.
Bách Linh ôm mông đỏ bừng, nước mắt lưng tròng ủy khuất nói:
- Vậy cô gia không được đánh người ta nữa, nếu đánh nữa sẽ hỏng mất, hu hu.
Lạc Thanh Chu nói.
- Không đánh, mau nói.
Bách Linh nhớ lại một chút, đột nhiên lông mày liễu dựng thẳng lên, trừng mắt, tức giận nói:
- Đồ con rùa! Con mẹ tổ tông mười tám đời nhà nó! Đồ chó má!! Ngươi là cứt bò ra từ hố phân, là tên ngốc chui ra từ trong mông trâu...
Lạc Thanh Chu: - ...
- Im ngay! Không được nói xấu trưởng bối ở sau lưng.
Bách Linh bĩu môi nhỏ nhắn, nhỏ giọng nói thầm:
- Lão gia vốn thích nói tục sau lưng mà.
Lạc Thanh Chu lập tức ra lệnh:
- Bắt chước cách nói chuyện của ta.
Bách Linh mở to hai mắt, nói:
- Cô gia, mặc kệ người ta có bắt chước được hay không, ngươi cũng không thể đánh người ta nữa. Nếu ngươi đánh thêm một lần nữa, người ta sẽ không bao giờ bắt chước cho ngươi xem nữa đâu.
Lạc Thanh Chu nói:
- Được, không đánh.
Bách Linh nhìn hắn chằm chằm vài lần, đột nhiên ‘khụ khụ’ một tiếng, nghiêm trang nói:
- Tiểu…ư... Tiểu Điệp, chậm một chút...
Ba!
- A!
Bách Linh lập tức ôm mông, khóc lớn nói:
- Cô gia, ngươi... Ngươi lừa gạt! ngươi lại đánh người ta! Hu hu, người ta không bao giờ để ý tới ngươi nữa, oà...
Lạc Thanh Chu vừa sợ vừa giận, vừa xấu hổ vừa nghi ngờ, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Nha đầu này, quả nhiên thường xuyên ở nhà nhìn trộm khắp nơi.
Nhưng, với tu vi của hắn lại không phát hiện, như vậy, nha đầu này chẳng lẽ thật sự là cao thủ tu hồn?
Nếu là thật, vậy vừa rồi hắn trốn ở ngoài cửa đột nhiên đánh lén, có lẽ đã nha đầu này đã sớm phát hiện, cho nên cố ý để cho hắn thực hiện được...
Đương nhiên, chuyện này nàng khẳng định sẽ không thừa nhận.
Lạc Thanh Chu âm thầm tự hỏi, dù sao nha đầu này cũng sẽ không thương tổn đến hắn, càng sẽ không thương tổn người Tần gia, nếu nàng không muốn bại lộ ra, như vậy hắn cũng không cần phải ép buộc nàng.
Huống hồ, hắn còn cần nàng.
Ngoại trừ các loại phấn hoa ngay cả Đại Võ Sư cũng có thể trúng chiêu ra, cách bắt chước giọng người khác của nàng, có lẽ có tác dụng lớn hơn.
Vì vậy, hắn phải lấy lòng nàng.
Nhưng...
Nha đầu này, ngươi càng thấp giọng lấy lòng nàng, nàng lại càng đắc ý, càng kiêu ngạo...
Ba!
Lạc Thanh Chu nhịn không được, lại cho nàng một cái tát.
Bách Linh lần nữa hét lên một tiếng, nước mắt lưng tròng nói:
- Cô gia, đừng đánh... Thật sự muốn hỏng rồi, hu hu, đau quá....
Lạc Thanh Chu nói:
- Không đánh cũng được, vậy ngươi nói thật cho ta biết, loại kỹ năng này của ngươi học ở đâu? Ngươi có thể dạy ta không?
Bách Linh rưng rưng nước mắt, đáng thương nói:
- Cô gia, người ta là trời sinh, không có cách nào dạy...
Lạc Thanh Chu nghe vậy, trầm ngâm một lát, một lần nữa xác nhận:
- Dù là ai, chỉ cần ngươi nghe được âm thanh của đối phương, là có thể bắt chước theo, đúng không?
Bách Linh nức nở nói:
- Còn phải quan sát động tác miệng của đối phương, khí tức. Cô gia, ngươi muốn làm gì? Ngươi sẽ không vừa khi dễ người ta, vừa bắt người ta đi bắt chước giọng nói của người khác đấy chứ? Cô gia, ngươi... Ngươi quá...
- Ta nhàm chàn đến mức vậy sao?
Lạc Thanh Chu trừng mắt nhìn nàng một cái, lại giơ tay lên.
Bách Linh cuống quít lắc đầu nói:
- Không, cô gia không nhàm chán như vậy, là Tiểu Bách Linh nhàm chán... Cô gia, sau này ngươi muốn Tiểu Bách Linh bắt chước cách nói chuyện của ai, Tiểu Bách Linh đều nghe ngươi, Tiểu Bách Linh nhất định sẽ bắt chước không khác gì, ai cũng không phân biệt được.
Khi Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện thì bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên rung lên.
Hắn lập tức lui về phía sau vài bước, lấy bảo điệp đưa tin ra, nhìn vào trong.
Là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới: 【 Nhớ chuẩn bị tài liệu 】
Lạc Thanh Chu đang muốn nhắn lại thì Bách Linh đột nhiên đứng dậy khỏi tảng đá, ‘vèo’ một tiếng chạy ra ngoài, trong miệng lớn tiếng nói:
- Thiền Thiền! Tiểu thư! Cứu mạng...
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng nữa, nhanh chóng trả lời tin nhắn cho Nguyệt tỷ tỷ.