Hạ Thiền Thiền xuất hiện ở cửa, nhìn hắn nói:
- Vào đi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn ra, đột nhiên nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đàn.
Ting!
Một tiếng vang nhẹ, như suối trong vắt kêu leng keng.
Lạc Thanh Chu do dự một chút mới đi về phía cửa, thấp giọng hỏi:
- Đại tiểu thư ở bên trong?
Biết rõ vẫn cố hỏi để giảm bớt lúng túng.
Hạ Thiền Thiền không trả lời, ánh mắt yên lặng nhìn chằm chằm vào cổ hắn.
- Làm sao vậy?
Lạc Thanh Chu nghi hoặc, đưa tay sờ sờ cổ mình, đột nhiên sờ được một vết răng để lại phía trên...
- Nhị tiểu thư cắn...
Hắn vội vàng thấp giọng giải thích, sau đó dùng sức kéo cổ áo lên, che đi nơi đó rồi ‘Khụ khụ’ một tiếng, cố ý nói lớn:
- Là đại tiểu thư cho ta đi vào sao? Đây là khuê phòng của đại tiểu thư, ta đi vào không tốt lắm đâu?
Hạ Thiền Thiền lại nhìn hắn một cái, không để ý tới hắn, xoay người đi vào phòng.
Lạc Thanh Chu đứng ở cửa, có chút xấu hổ, dừng một chút, đành chắp tay nói với bên trong:
- Đại tiểu thư, Thanh Chu đến chúc tết ngươi, chúc ngươi năm mới vui vẻ!
Trong phòng không có tiếng trả lời.
Lạc Thanh Chu âm thầm nói:
- Ta vào khuê phòng đại tiểu thư như vậy, chắc chắn không tốt, nói không chừng đại tiểu thư chỉ mặc đồ ngủ. Nhưng không lấy được tiền lì xì của đại tiểu thư, trở về lại không thể trả lời với Nhị tiểu thư, phải làm sao bây giờ?
Đang lúc khó xử, tiếng của Bách Linh đột nhiên vang lên ở phía sau:
- Cô gia, ngươi mang lì xì cho tiểu thư nhà ta sao?
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng nói:
- Không phải là đại tiểu thư cho ta bao lì xì sao?
Bách Linh hừ một tiếng, nói:
- Cô gia nghĩ cũng hay lắm! Cô gia đường đường là đại nam nhi, ngay cả một bao lì xì cũng không muốn cho sao? Thật phí cho tiểu thư đối xử tốt với cô gia và Tiểu Điệp như vậy.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, chỉ đành nói:
- Chỗ này của ta còn có bao lì xì, đại tiểu thư nếu muốn, ta cho là được.
Trong mắt Bách Linh lập tức hiện lên tia giảo hoạt, kề sát hắn thấp giọng nói:
- Cô gia, ngươi đem bao lì xì cho Tiểu Bách Linh, Tiểu Bách Linh sẽ thay ngươi đưa cho tiểu thư.
Lạc Thanh Chu đang muốn lấy bao lì xì từ trong túi ra, đột nhiên lại ngừng lại, nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của nàng, đột nhiên nói:
- Quên đi, lát nữa ta tự đưa cho nàng.
Bách Linh lập tức chớp chớp đôi mắt to ngây thơ của mình ra, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, ủy khuất nói:
- Cô gia, ngươi không tin Tiểu Bách Linh sao?
- Không tin.
Lạc Thanh Chu nói xong, không để ý tới nàng nữa, lại nói với người trong phòng:
- Đại tiểu thư, nếu như không có chuyện gì, Thanh Chu xin cáo lui trước.
Trong phòng vẫn không có lời đáp lại.
Khi Lạc Thanh Chu đang muốn rời đi, Hạ Thiền Thiền lại xuất hiện ở cửa, nhìn hắn nói:
- Tiểu thư nói cho ngươi tiến vào.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, dừng chân, trong lòng có chút do dự.
Bách Linh đột nhiên lại hừ:
- Cô gia, ngươi đã mấy ngày không hát cho tiểu thư nhà ta rồi. Quân tử nói được làm được, cô gia cũng không thể lừa gạt tiểu thư nhà ta, cẩn thận người ta đi cáo trạng với Nhị tiểu thư và phu nhân.
Khóe miệng Lạc Thanh Chu nhất thời giật giật một chút, một cước giẫm lên chân nhỏ dưới váy nàng, trừng mắt nhìn nàng một cái.
Bách Linh đột nhiên hét lên một tiếng, thất thanh nói:
- Cô gia, không được, không thể chạm vào nơi đó! Mau lấy ra, đau quá, tiểu Bách Linh sẽ bị cô gia làm bẩn! Ô ô...
Lạc Thanh Chu: - ...
Ting!
Lúc này, trong phòng lại truyền đến một tiếng gảy đàn.
Lạc Thanh Chu vội vàng buông chân ra, trừng mắt nhìn nàng, hạ thấp giọng, hung tợn uy hiếp nói:
- Buổi tối cứ chờ đấy cho ta.
Nói xong, đi vào phòng.
Bách Linh nhìn tuyết bùn trên giày, ủy khuất nói:
- Cô gia xấu xa, giày đáng yêu của người ta bị ngươi làm bẩn, còn uy hiếp người ta, ô ô...
Trong phòng, lò sưởi đang cháy, hương thơm lượn lờ.
Trong không khí tràn ngập mùi hoa, không giống với mùi thuốc trong phòng Nhị tiểu thư, cẩn thận ngửi nhưng vẫn ngửi không ra, giống như hương tự nhiên trên người thiếu nữ, trong trẻo tự nhiên, như có như không, lại làm cho người ta mê say.
Trên mặt đất trải thảm nhung tuyết trắng thật dày, trắng tinh không nhiễm một hạt bụi.
Cửa sổ mở ra, bên ngoài vẫn còn bông tuyết bay.
Tần đại tiểu thư mặc một thân váy trắng như tuyết, mái tóc đen buông xuống bên hông nhỏ nhắn, đang yên lặng ngồi trước cây đàn trong phòng, ngón tay ngọc nhỏ nhắn vuốt ve dây đàn, hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Góc bên kia là chiếc giường đã được kéo màn xuống.
Đầu giường đặt một cái ghế, trên ghế treo áo lông chồn trắng như tuyết của thiếu nữ.
Dưới gầm giường còn đặt một đôi giày thêu màu trắng...
Ánh mắt Lạc Thanh Chu, không khỏi lần nữa nhìn về phía Tần đại tiểu thư ngồi ở trước bàn, dưới làn váy trắng tinh khôi, là một đôi chân nhỏ nhắn cùng chiếc tất tuyết trắng...