Tần nhị tiểu thư cúi đầu, yên lặng xem xong, nhẹ nhàng thở dài một hơi, nói:
- Xem ra trưởng công chúa thật sự cần Thanh Chu ca ca trợ giúp, thế mà có thể đồng ý làm thiếp... Nói như vậy, Thanh Chu ca ca thật sự không có cách nào từ chối. Nhưng cũng có thể thấy, trưởng công chúa làm ra bước này cũng chỉ là kế tạm thời, cũng không phải là thật lòng muốn gả cho chàng, bằng không làm sao có thể đồng ý làm thiếp chứ. Có lẽ chờ mọi chuyện chấm dứt, nàng sẽ...
Lạc Thanh Chu nói.
- Bỏ ta?
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn nói:
- Chưa chắc, Thanh Chu ca ca ưu tú như vậy, biết dỗ dành người khác như vậy, nói không chừng trưởng công chúa đột nhiên thích chàng thì sao? Nếu trưởng công chúa lại phát hiện Sở Phi Dương chính là Thanh Chu ca ca, vậy nói không chừng sẽ thích hơn.
Lạc Thanh Chu cười khổ nói:
- Vi Mặc, đừng nói giỡn nữa, nàng nói ta nên làm cái gì bây giờ? Có nên nói với nàng ấy sẽ kết hôn giả không? Nhưng nếu đã bái đường, đó là sự thật, thật sự không giả được.
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một chút, đột nhiên nói:
- Thanh Chu ca ca, hôm nay mùng một tết, chàng còn chưa đi chúc tết tỷ tỷ, mau đi đi, tỷ tỷ còn muốn cho chàng lì xì.
Lạc Thanh Chu khẽ nhíu mày, đang muốn nói chuyện, Tần nhị tiểu thư lại nói:
- Mau đi đi, ít nhất phải thăm hỏi tỷ tỷ một chút, thuận tiện cho Bách Linh và Thiền Thiền lì xì. Về phần chuyện này, Vi Mặc suy nghĩ thêm một chút, ngày mai sẽ trả lời Thanh Chu ca ca, được không?
Lạc Thanh Chu không khỏi thở dài một hơi, chỉ đành nói:
- Được rồi.
Hắn thay nho bào rộng rãi, ra khỏi phòng, dưới sự phục vụ của Thu Nhi, mang giày vào, sau đó cầm ô ra cửa.
Cách vách chính là Linh Thiền Nguyệt cung.
Đi tới cửa Linh Thiền Nguyệt cung, trong đầu hắn lần nữa hiện ra một màn xảy ra ở đại điện Lăng Tiêu Tông.
- Vậy cũng chưa chắc.
- Hừ.
Giọng điệu, vẻ mặt, bây giờ nghĩ lại, vẫn có cảm giác rất quen thuộc.
Khi hắn đang ở cửa đoán, trong tiểu viện đột nhiên truyền đến một tiếng hát thanh thúy mà dễ nghe:
- Ta là một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ hắn cũng không cưỡi, có một ngày tâm huyết hắn dâng trào, cưỡi ngựa đi dạo...
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu khẽ động, cẩn thận lắng nghe.
Đợi nàng hát xong, lại nghe được một trận thở dài:
- Ai, tịch mịch như tuyết...
- Cốc! Cốc! Cốc
Lạc Thanh Chu tiến lên gõ cửa.
Trong viện lập tức truyền đến một âm thanh thanh thúy mà chất vấn:
- Ai! Tiểu Bách Linh ở đây, kẻ xấu tự tiện xông vào, giết chết không nói nhiều!
Lạc Thanh Chu nói:
- Là ta.
Lập tức, một tiếng bước chân chạy tới.
Két...
Cổng viện mở ra.
Bách Linh mặc váy hồng phấn, xinh đẹp đứng ở trước cửa, hai tay ôm ngực, bĩu môi nhỏ nhắn, vẻ mặt tức giận nhìn hắn nói:
- Thì ra là cô gia xấu xa. Hừ, mùng một tết, đã là buổi trưa, là quên đến chúc tết tiểu thư nhà ta, hay là không muốn đến?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm vào con mắt của nàng trong chốc lát, nói:
- Buổi sáng ta có việc đi ra ngoài, vừa rồi trở về. Đúng rồi Bách Linh, buổi sáng ngươi ra ngoài không?
Bách Linh bĩu môi nhỏ nhắn hừ một tiếng, nói:
- Tại sao phải nói cho ngươi!
Dứt lời, xoay người, tức giận rời đi.
Lạc Thanh Chu đi theo, lại nhìn chằm chằm bóng lưng nàng vài lần, nói:
- Bách Linh, chúc tết cô gia, cô gia cho ngươi bao lì xì.
Bách Linh dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:
- Bao lì xì gì cơ? Người ta không cần tiền.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Bách Linh hừ nói:
- Dù sao cũng không cần tiền!
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm vào con mắt của nàng, nói:
- Cô gia tặng ngươi một món quà. Đúng rồi, chúng ta cũng chuyển tới nơi này mấy ngày rồi, ngươi đi qua Lăng Tiêu tông chưa?
Bách Linh nói.
- Chưa, làm sao vậy?
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm vào mắt nàng vài giây, mới thu hồi ánh mắt, nói:
- Không sao đâu, chỉ hỏi một chút thôi.
Nói xong, hắn lấy bao lì xì từ trong túi ra, đưa cho nàng, nói:
- Cho ngươi một cái vòng ngọc, da ngươi trắng như vậy, mang theo nhất định rất đẹp.
- Thật sao?
Ánh mắt Bách Linh sáng ngời, lập tức nhận lấy, vẻ mặt vui vẻ mở phong bao lì xì ra.
Kết quả là, trong phong bì màu đỏ là một chuỗi tiền đồng...
Lạc Thanh Chu nói:
- Cầm tiền, tự mình đi mua, muốn mua cái gì cũng được.
Nói xong, không để ý tới nàng nữa, đi vào trong phòng.
Bách Linh bĩu môi nhỏ nhắn, dậm chân nói:
- Cô gia thối, lại đùa bỡn người ta, đáng ghét!
Lạc Thanh Chu trực tiếp đi vào phòng Thiền Thiền.
Tuy nhiên, căn phòng trống rỗng, Thiền Thiền không ở trong phòng.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía một gian phòng khác, không dám đi qua, đang do dự có nên kéo Bách Linh vào phòng nàng hay không, bắt lấy thỏ thỏ của nàng, nghiêm hình tra tấn, bỗng cửa phòng đại tiểu thư đột nhiên mở ra.