Hắn đang đứng ở cửa ngẩn người, Tần đại tiểu thư nâng ánh mắt lên, nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói:
- Đại tiểu thư, Thanh Chu đến chúc tết ngươi.
Tần đại tiểu thư yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta không có bao lì xì.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Không sao, ta có.
Nói xong, hắn lấy một phong bao lì xì từ trong túi ra, cúi đầu đi qua, hai tay nâng lên, đưa tới trước mặt nàng.
Căn phòng im lặng trong chớp mắt.
Tần đại tiểu thư dừng một chút, nâng tay ngọc lên, nhận lấy, lại im lặng một lát rồi mới âm trầm nói:
- Chúc mừng năm mới.
Lạc Thanh Chu hơi giật mình, nói:
- Chúc mừng năm mới.
Trong phòng lại tiếp tục im lặng.
Đúng lúc này, từ cửa đột nhiên truyền đến tiếng của Bách Linh:
- Thiền Thiền, ngươi mau ra đây một chút, chân người ta hình như bị thương, đau quá, mau đến đỡ ta trở về phòng kiểm tra.
Hạ Thiền Thiền lúc này mới phản ứng lại, vội vàng cúi đầu, đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Két...
Lạc Thanh Chu nghe được âm thanh đóng cửa, trong lòng không hiểu sao lại nhảy dựng lên, vội vàng chắp tay nói:
- Đại tiểu thư, vậy ta trở về đọc sách trước.
Nói xong, hắn vội vàng xoay người rời đi.
Khi hắn đi đến cửa, hắn đột nhiên nghe được âm thanh khoá cửa từ bên ngoài.
Hắn sửng sốt một chút, không kịp mang giày, lập tức đi kéo cửa, lại phát hiện không thể mở cửa được.
Hắn vội vàng gọi:
- Bách Linh, Hạ Thiền! Các ngươi đang đang gì vậy?
Bách Linh ở ngoài cửa nói:
- Cô gia, ngươi còn chưa hát con lừa nhỏ cho tiểu thư nghe, còn phải kể chuyện cho tiểu thư, cùng tiểu thư luyện đàn, nếu không đừng mong rời đi.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình.
Giờ khắc này, đột nhiên hắn có loại cảm giác hoang đường.
Nhớ lúc trước khi vừa thành thân với đại tiểu thư, Bách Linh vẫn luôn nhắc nhở hắn, kêu hắn chuẩn bị tốt trong lòng, về sau đại tiểu thư nhất định sẽ rời khỏi hắn, sau này hắn không được dây dưa với đại tiểu thư nữa.
Mà hiện tại, kể cả Nhị tiểu thư, hình như cũng đang thúc đẩy hắn, để hắn có nhiều thời gian ở cùng đại tiểu thư hơn.
Là bởi vì hắn và đại tiểu thư vừa rồi ly hôn, hắn đã quay qua Nhị tiểu thư, cho nên tất cả mọi người cảm thấy hắn và Nhị tiểu thư có lỗi với đại tiểu thư sao?
Thế nhưng, rõ ràng là đại tiểu thư chủ động bỏ hắn.
Nếu hắn và đại tiểu thư ly hôn, hắn cũng không ở cùng Nhị tiểu thư, mà là cùng nữ tử khác, chỉ sợ sẽ không có những chuyện này.
Nói cho cùng, vẫn là bởi vì quan hệ tỷ muội, hơn nữa, tất cả mọi người đều đồng tình với đại tiểu thư.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ lung tung một hồi, đành phải cầm giày lên, đi về phía cửa sổ, chuẩn bị trèo cửa sổ rời đi.
Ban ngày ban mặt, hắn và chị vợ dung mạo như thiên tiên, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nếu bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ nghĩ như thế nào.
Bây giờ đang là buổi trưa, nếu nhạc mẫu đại nhân đột nhiên tới nhìn thấy, vậy hắn dù nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch oan khuất, cho nên vẫn rời đi sớm thì hơn.
- Đại tiểu thư, ngài bận rộn, ta đi trước.
Hắn xách giày, đi tới trước cửa sổ, chào Tần đại tiểu thư một tiếng, rồi chuẩn bị trèo cửa sổ rời đi.
Ai ngờ đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kinh ngạc của Bách Linh:
- Phu nhân, sao ngươi lại tới đây?
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu hoảng sợ gần chết.
Nhưng rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, nha đầu này nhất định là cố ý hù dọa hắn.
Hắn đang muốn nhấc chân lên, chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc:
- Tiểu Bách Linh, đại tiểu thư đâu? Ta mới hầm canh gà để bồi bổ cho nàng.
Nghe được tiến nói này, Lạc Thanh Chu nhất thời bị dọa đến mức run rẩy, một chân đang đặt trên bệ cửa sổ cũng lập tức rụt về.
Trèo cửa sổ chạy trốn nếu bị nhạc mẫu đại nhân nhìn thấy, vậy càng không thể biện minh được.
Lúc này, Bách Linh lại nói:
- Phu nhân, thân thể tiểu thư không thoải mái, đang ở trong phòng nghỉ ngơi, người không cần đi vào đâu. Canh gà để Tiểu Bách Linh giúp người bưng đi, chờ tiểu thư tỉnh, Tiểu Bách Linh sẽ bưng vào cho tiểu thư uống.
Lập tức nàng lại bổ sung một câu:
- Phu nhân, Tiểu Bách Linh có thể thề, tiểu thư thật sự đang ở trong phòng nghỉ ngơi, trong phòng tuyệt đối không có người khác.
Lạc Thanh Chu: - ...
- Hừ, dấu chân trên tuyết này, chẳng lẽ là của ngươi và Hạ Thiền?
- Vâng, là của cô gia, cô gia vừa rồi tới, nhưng đã đi rồi, tiểu Bách Linh có thể thề, cô gia thật sự không ở bên trong.
- Có ở bên trong không, ta tự mình xem.
- Thưa phu nhân! Thưa phu nhân! Tiểu thư ở trên giường ngủ, không có mặc quần áo, nàng không thích bị người ta nhìn thấy thân thể, phu nhân vẫn nên đừng đi vào, ô...