Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 2011: Đại lì xì của sư thúc, trưởng công chúa cầu hôn (3)




Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, đột nhiên trong lòng khẽ động, thấp giọng nói:

- Tiểu Nhụy, thứ này rất trân quý, hơn nữa ở trên đó có lẽ còn bị kẻ xấu dụ dỗ, cho nên phụ vương ngươi chắc sẽ không mua cho ngươi. Nhưng...

Nam Cung Tiểu Nhụy lập tức nói:

- Nhưng cái gì? Mỹ Kiêu tỷ, ngươi có thể mua cho ta không? Ta sẽ đổi bảo vật cho ngươi.

Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...

Nam Cung Tiểu Nhụy hừ lạnh nói:

- Không phải muốn bảo bối Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ của ta chứ?

Nam Cung Mỹ Kiêu: - ...

Nam Cung Tiểu Nhụy lập tức nói:

- Vậy không được, Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ chính là thiên địa linh thụ, phụ thân nói nó đã diệt sạch, trên đời chỉ có một cây này. Mỹ Kiêu tỷ, ngươi đừng hòng lừa ta!

Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu giật giật một chút, nói:

- Vậy dùng cái gì mới có thể đổi?

Trong lòng nàng biết rõ, bệnh của Vi Mặc cần phải thường xuyên uống thuốc, mà luyện dược cần sương sớm của Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ, tên kia bây giờ đã chạy khỏi kinh đô, đi nội thành một chuyến cũng không dễ dàng, có lẽ đã đang vì chuyện này mà phiền não.

Nếu như có thể đem gốc Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ kia mang đi, đương nhiên cũng không cần lo lắng Thần Lộ sau này.

Nam Cung Tiểu Nhụy bĩu môi nhỏ nhắn nói:

- Cái gì cũng đừng muốn đổi. Phụ thân nói, gốc Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ kia là của hồi môn của ta, sau này ai cưới ta, ta sẽ cho người đó.

Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu nhất thời cứng đờ, nhìn khuôn mặt non nớt xinh đẹp cùng đôi mắt đen láy linh động, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác không rõ.

Nàng lập tức lấy bảo điệp đưa tin ra, gửi một tin nhắn qua.

Trong khi đó.

Tử Hà tiên tử cưỡi hạc đáp xuống Kiếm Phong, giẫm lên tuyết đọng trên nền đất, đi tới cửa động phủ của Lệnh Hồ Thanh Trúc.

Có những bông hoa quý giá được trồng ở hai bên cửa.

Chúng nó không sợ lạnh, giờ phút này đang nở rộ những bông hoa xinh đẹp. Bông tuyết trắng tinh rơi trên cánh hoa màu hồng nhạt, lại theo cánh hoa trượt xuống, khiến cho cả đóa hoa tươi thoạt nhìn càng thêm kiều diễm ướt át, xinh xắn động lòng người.

Tử Hà tiên tử chờ ở cửa một hồi mới đưa tay gõ cửa, mở miệng nói:

- Thanh Trúc, Phi Dương còn ở bên trong không? Nhanh chóng kêu hắn ra ngoài, khách đã chờ hắn lâu lắm rồi đấy.

Trong động phủ yên tĩnh không một tiếng động.

Tử Hà tiên tử ở cửa ra vào kiên nhẫn chờ đợi, hoàn toàn không sốt ruột.

Một lát sau, cửa đá ầm ầm từ từ mở ra.

Lạc Thanh Chu một thân hắc y, mặt mày chột dạ đi ra.

Hô hấp của hắn còn chưa hoàn toàn bình phục lại, vẫn như có chút gấp gáp như cũ, hai bên gò má còn nổi lên tầng ửng đỏ, không biết là do bên trong quá nóng, hay do trong quá trình tu luyện kịch liệt quá mà tạo thành.

Tử Hà tiên tử ẩn ý nhìn hắn một cái, hỏi:

- Thanh Trúc đâu?

Lạc Thanh Chu cứng một chút, nói:

- Vẫn còn tu luyện ở bên trong.

Tử Hà tiên tử mỉm cười, nói:

- Vậy ta vào xem.

Nói xong chuẩn bị đi vào bên trong.

Lạc Thanh Chu lập tức hoảng hốt, cuống quít giang hai cánh tay ra ngăn nàng lại, lắp bắp nói:

- Sư... Sư phụ, sư thúc nàng... Nàng đang tu luyện tới thời khắc mấu chốt, không muốn bị người khác quấy rầy...

Tử Hà tiên tử nhíu mày: - Ồ?

Khuôn mặt Lạc Thanh Chu nóng lên.

Tử Hà tiên tử lại nhìn hắn thật sâu, mới nói chính sự, nói:

- Phi Dương, theo ta đi Chủ Phong đại điện một chuyến, vi sư có một bao lì xì lớn muốn cho ngươi.

Lạc Thanh Chu ước gì nàng có thể đi khỏi nơi này nhanh chóng, vội vàng nói:

- Được, cảm ơn sư phụ.

Khoé miệng Tử Hà tiên tử khẽ cong lên, cười nói:

- Ngươi muốn sao?

Lạc Thanh Chu vội vàng gật đầu nói:

- Muốn, sư phụ, chúng ta đi nhanh đi, đệ tử cực kỳ muốn nhìn bao lì xì lớn sư phụ đưa cho đệ tử!

Tử Hà tiên tử cười cười, xoay người nói:

- Đi thôi.

Lạc Thanh Chu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn thoáng qua động phủ, vội vàng đi theo phía sau.

Sư thúc đang trong lúc tu luyện thì ngất đi.

Hy vọng không sao.

Nhưng lúc này đây, hắn cũng chưa thăng cấp, khoảng cách đột phá, hình như còn thiếu một chút.

Xem ra tu luyện càng ngày càng khó khăn.

Trong khi đó.

Động phủ, trong thạch thất.

Tóc dài của Lệnh Hồ Thanh Trúc xõa tung, nằm trên nham thạch trong bồn tắm không nhúc nhích, cánh hoa màu hồng nhạt cùng sương mù mỏng manh, che khuất trên cơ thể thon dài mềm mại của nàng, khiến cho thân thể tuyết trắng như ngọc của nàng mông lung, như ẩn như hiện, cực kỳ mê người.

Không biết đã qua bao lâu.

Lông mi nàng rung động, chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt một mảnh thất thần...

- Đúng rồi sư phụ, hôm nay tông môn có khách đến phải không?

Đi đến ngã tư Kiếm Phong, Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi.