Mà Lệnh Hồ sư thúc, lại không thấy bóng dáng.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nhìn trái nhìn phải, đi vào bên trong, hô:
- Sư thúc, sư thúc! Ngươi ở trong...
- A!
Đúng lúc này, một dải lụa màu xanh đột nhiên bay ra từ trong bồn tắm hơi nước nghi ngút, lập tức quấn quanh thắt lưng hắn.
Lạc Thanh Chu đang muốn phản kháng, trong bồn tắm đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng:
- Ngươi dám động đậy một chút thử xem?
Lạc Thanh Chu lập tức cứng người.
- Vù!
Thừa dịp hắn ngây người, dải lụa kia đột nhiên dùng sức, trực tiếp kéo hắn vào trong bồn tắm, ‘soạt’ một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.
Trước mắt Lạc Thanh Chu, đột nhiên xuất hiện một thân thể kiêu ngạo tuyết trắng như ngọc.
- Sư thúc, ngươi... Ngươi lại lừa ta...
- Có thể giúp ngươi tu luyện, không phải pháp bảo thì là cái gì?
- Nhưng... A...
Trong lẵng hoa bên hồ có từng cánh hoa màu hồng nhạt, đột nhiên bay lên, rơi xuống vào trong ao, nhẹ nhàng lắc lư trong gợn sóng...
Trong khi đó.
Ở trong đại điện đãi khách của chủ phong Lăng Tiêu tông.
Thành viên hoàng thất Đại Viêm, mang theo lễ vật phong phú, đang cung kính chúc tết một lão giả trên ghế.
Lão giả kia mặc một thân áo bào xám rộng lớn, đầu tóc bạc, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sảng khoái, đúng là lão tổ của Lăng Tiêu Tông, Trang Chi Nghiêm.
Mà đứng ở phía sau hắn, một thân váy đỏ, tư thái ưu nhã, khí chất bất phàm, là Tông chủ Lăng Tiêu tông, Tử Hà tiên tử.
Phía bên kia đại điện là thập đại trưởng lão Lăng Tiêu tông cùng với vài chủ phong khác.
Thành viên hoàng thất lấy Đoan vương gia Nam Cung Khác cầm đầu, sau khi bái lạy Trang Chi Nghiêm xong, liền nói chính sự.
Hai bên tựa hồ đã thương lượng trước, bằng không Nam Cung Khác cũng sẽ không mang theo người và lễ vật gióng trống khua chiêng tới đây.
- Trưởng công chúa cũng đến tuổi kết hôn, Thái hậu vô cùng sốt ruột, nhớ lại lời tiên đế nhắc nhở...
- Tiên đế đã từng nói, muốn tìm cho trưởng công chúa một phò mã tốt nhất thiên hạ...
- Chuyện này, Thái hậu và bệ hạ, cùng với những thúc thúc bá bá chúng ta, đều rất khó xử. Phò mã tốt nhất thiên hạ này, rất khó tìm. Nhưng cũng may, sau khi chúng ta thương lượng cùng với Thái hậu, cảm thấy có một người rất thích hợp.
- Thái hậu cũng đã hỏi ý kiến của trưởng công chúa, nàng đã đồng ý.
- Cho nên hôm nay chúng ta mới tới quấy rầy...
Nam Cung Khác lại nói khách sáo một phen, mới chắp tay nói:
- Trang tiền bối, ngài xem, có phải để cho đệ tử kia đi ra một chút hay không? Chỗ vãn bối không chỉ có thánh chỉ bệ hạ, còn có ý chỉ của Thái hậu...
Trang Chi Nghiêm nhìn về phía Tử Hà tiên tử bên cạnh, hỏi:
- Tử Hà, đệ tử của ngươi còn chưa tới sao?
Tử Hà tiên tử có chút bất đắc dĩ nói:
- Lão tổ chờ một chút, để đệ tử tự mình đi mời hắn đến.
Nàng tỏ lòng áy náy về phía Đoan Vương gia cùng với các thành viên khác trong hoàng thất nói:
- Các vị chờ một chút, đệ tử của ta bây giờ đang trong giai đoạn tu luyện quan trọng, những người khác không dám quấy rầy, ta sẽ tự mình đi một chuyến.
Nam Cung Khác vội vàng chắp tay nói:
- Làm phiền Tử Hà tiên tử.
Tử Hà tiên tử kéo váy đỏ, thân ảnh chợt lóe, đã biến mất trong đại điện, lập tức cưỡi một con hạc bay lên giữa không trung, bay về phía Kiếm Phong.
Trang Chi Nghiêm thấy nàng rời đi, trầm ngâm một chút, nhìn về phía Nam Cung Khác nói:
- Đoan Vương, thánh chỉ của bệ hạ và ý chỉ của Thái hậu, ngươi cứ đọc trước đi, đợi lát nữa lão phu sẽ tự mình giải thích cho hắn. Miễn cho các ngươi dài dòng, nói không rõ ràng, hắn lại nghe không hiểu.
Nam Cung Khác nghe vậy, nhìn hắn một cái, do dự một chút, nói:
- Được, có Trang tiền bối ở đây, chúng ta không cần phải làm nhiều quy củ như vậy.
Thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, nếu đợi lát nữa chờ tên đệ tử kia tới rồi lại lấy thánh chỉ và ý chỉ ra, đối phương quỳ cũng không được, không quỳ cũng không xong, quả thực có chút xấu hổ, không bằng bây giờ lấy ra đọc trước.
Có Lăng Tiêu lão tổ ở đây, đừng nói thánh chỉ và ý chỉ, dù là tiên đế tới cũng phải khách khí với vị này, làm sao còn cần quỳ xuống.
Suy nghĩ đến đây, Nam Cung Khác lập tức lấy ý chỉ của Thái hậu ra.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở phía sau cùng, cũng đang cầm bảo điệp đưa tin, kêu người nào đó mau tới.
Nam Cung Tiểu Nhụy duỗi cổ, mở to hai mắt, nhìn bảo điệp đưa tin trong tay nàng, tò mò kinh ngạc nói:
- Mỹ Kiêu tỷ tỷ, đây là bảo bối gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu tâm sự nặng nề, thuận miệng nói:
- Đồ dùng để nói chuyện phiếm.
Nam Cung Tiểu Nhụy nói:
- Có thể nói chuyện với bất kỳ người nào sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Đối phương cũng có thứ này mới được.
Nam Cung Tiểu Nhụy lập tức nói:
- Bảo bối này tên là gì? Nó trông rất thú vị, ta cũng muốn nó!