Tử Hà tiên tử bình tĩnh nói:
- Đúng vậy, là khách quý. Đoan Vương tự mình mang theo thành viên hoàng thất, đến tông môn chúng ta chúc tết, thương lượng chuyện lớn.
Lạc Thanh Chu nghi hoặc nói:
- Triều đình từ trước đến nay vẫn luôn duy trì khoảng cách với năm đại tông môn, mặc dù muốn mượn sức, cũng không đến mức gióng trống khua chiêng như vậy, sao lần này lại trắng trợn thế?
Tử Hà tiên tử nhún nhún vai, nói:
- Ai biết được.
Tại thời điểm này, con hạc trắng từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt hai người.
Tử Hà tiên tử vươn tay ngọc, vuốt ve cổ hạc trắng một chút, quay đầu nói:
- Phi Dương, đi lên.
Lạc Thanh Chu nhìn hạc trắng trước mắt, kinh ngạc nói:
- Chúng ta còn phải cưỡi hạc đi tới sao?
Tử Hà tiên tử nói:
- Đúng vậy, mau lên đi.
Lạc Thanh Chu đang muốn đi lên, đột nhiên lại nhìn nàng nói:
- Sư phụ, hay là người lên trước đi, ta muốn ngồi phía sau.
Tử Hà tiên tử nhíu mày, từ chối nói:
- Không được, ngươi ngồi phía sau, ôm sư phụ ta thì thành thể thống gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy đệ tử ngồi ở phía trước, được sư phụ ôm vào trong ngực, cũng không ổn lắm?
Tử Hà tiên tử ‘phụt’ cười, sáng ngời động lòng người, nói:
- Ngươi ngồi ở phía trước, có thể nắm lấy cổ nó. Về phần vi sư, căn bản không cần ôm ngươi, nhưng nếu ngươi ngồi ở phía sau mà nói, ngươi lần đầu tiên cưỡi hạc, nhất định sẽ ôm vi sư, lúc này mới không ổn.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nàng nói cũng đúng.
Hắn không chần chờ nữa, lập tức đi lên, dịch về phía trước, ôm lấy cổ Bạch Hạc.
Bạch Hạc rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không nổi giận.
Tử Hà tiên tử cũng cưỡi lên, ngồi ở phía sau hắn, cách hắn một khoảng, hai tay đặt ở hai bên, vẫn chưa chạm vào hắn.
Bạch Hạc kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay cao.
Đây là lần đầu tiên thân thể Lạc Thanh Chu bay lên bầu trời, nhìn bầu trời gần ngay trước mặt, nghe gió gào thét bên tai, trong lòng hắn càng hướng tới ngự kiếm phi hành ở Phân Thần cảnh hậu kỳ.
Nguyệt tỷ tỷ nói, chỉ khi đến cảnh giới Phân Thần cảnh hậu kỳ, mới có thể phân hồn ngự kiếm, mang theo thân thể phi hành.
Hắn hiện tại đã đột phá tới cảnh giới Phân Thần Cảnh trung kỳ.
Dùng tốc độ tu luyện của hắn, hẳn không bao lâu nữa là có thể đột phá đến hậu kỳ.
Đến lúc đó, ngự kiếm phi hành, xuyên qua bầu trời xanh mây trắng, tự do qua lại trong thiên địa, chẳng phải tiêu dao khoái hoạt như tiên nhân sao?
Đương nhiên, muốn chân chính tiêu dao khoái hoạt, chỉ riêng ngự kiếm phi hành vẫn còn xa mới đủ.
- Đúng rồi sư phụ, tại sao ngài lại tự mình tới tìm đệ tử?
Lạc Thanh Chu nhìn đại điện càng ngày càng gần, đột nhiên mở miệng hỏi.
Tử Hà tiên tử nói:
- Khách quý muốn gặp ngươi, sư thúc tổ cũng ở đây, hơn nữa những người khác cũng không dám tùy ý lên Kiếm Phong.
Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu, nhìn nàng nói:
- Sư phụ, đệ tử sao đột nhiên có dự cảm không tốt vậy? Ngài cho đệ tử bao lì xì lớn, rốt cuộc là cái gì?
Tử Hà tiên tử mỉm cười, nói:
- Đi tới ngươi sẽ biết.
Đang nói, Bạch Hạc kêu lên một tiếng, ngừng bay lượn, bắt đầu vững vàng hạ xuống.
Nhìn thị vệ hoàng cung đứng bên ngoài đại điện, suy nghĩ một màn buổi sáng nhìn thấy bên bờ sông, cảm giác không lành trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.
Nhưng quận chúa ở đại điện, hắn nhất định phải đi một chuyến.
Bạch Hạc mang theo hai người, nhẹ nhàng hạ cánh xuống quảng trường bên ngoài đại điện.
Hai người xuống sân.
Tử Hà tiên tử mang theo hắn đi về phía đại điện.
Lúc này, ánh mắt toàn bộ người trong đại điện đều nhìn về phía thầy trò bọn họ.
Tử Hà tiên tử mỉm cười, vẻ mặt thong dong.
Lạc Thanh Chu lại đột nhiên cảm thấy một cỗ áp lực vô hình ập tới.
Đợi đến khi đi tới cửa đại điện, ánh mắt của hắn lướt qua vài thành viên hoàng thất ở phía trước đầu tiên, lập tức nhìn về phía Nam Cung Mỹ Kiêu phía sau.
Mà lúc này, con mắt xinh đẹp của Nam Cung cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.
Lạc Thanh Chu muốn nàng đưa ra một ít gợi ý, nhưng, ngoại trừ lạnh lùng nhìn hắn ra, trên mặt nàng hoàn toàn không lộ ra biểu tình gì khác.
Nam Cung Tiểu Nhụy đứng bên cạnh nàng, thì mở to hai mắt, vẻ mặt tò mò.
- Sư thúc tổ, Phi Dương tới rồi.
Tử Hà tiên tử đi vào đại điện, mỉm cười nói.
Trang Chi Nghiêm ngồi trên chủ vị, mỉm cười đánh giá thiếu niên trong điện, nhìn thật là vui mừng.
Lạc Thanh Chu tiến lên cúi đầu chắp tay nói:
- Phi Dương bái kiến lão tổ!
Trang Chi Nghiêm tươi cười hiền lành, gật gật đầu, nói:
- Phi Dương, nghe Tử Hà nói, ngươi vừa rồi còn đang tu luyện trong động? Tu luyện thế nào?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, cúi đầu nói:
- Hiệu quả, rất tốt.
Trong hang rất ấm áp...
Trang Chi Nghiêm khắc quan tâm nói:
- Tử Hà đi gọi ngươi, không quấy rầy đến ngươi chứ?