Hắn giật mình, lập tức kịp phản ứng:
- Nguyệt tỷ tỷ đang hỏi cái cây nhỏ trong dược viên sao?
Nguyệt tỷ tỷ im lặng nhìn hắn, trên mặt không rõ biểu hiện.
Lạc Thanh Chu: - ...
Lúc này, Long Nhi đột nhiên đi vào từ ngoài cửa, mặt mũi tràn ngập nghi ngờ nói:
- Công tử, Xuân Cung đồ gì cơ? Áo lót nữ nhân nữa? Có thể cho Long Nhi nhìn không?
Lạc Thanh Chu cứng đờ, lập tức quay đầu trừng mắt nhìn nàng nói:
- Long nhi, ngươi lên mặt sông canh giữ, cẩn thận kẻ xấu lẻn vào.
Long nhi nói.
- Công tử không cần lo lắng, Tiểu Ngạc (cá sấu nhỏ) đã ở bên ngoài canh rồi.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Vậy ngươi đi nấu nước, ta muốn uống nước nóng.
Hào quang trong tay Long nhi chợt lóe, một bình nước bốc hơi nóng nghi ngút xuất hiện trên tay nàng, cười hì hì nói:
- Long nhi đã đun nước xong rồi, còn chuẩn bị trà cho công tử, công tử muốn pha trà sao?
Khóe miệng Lạc Thanh Chu giật giật một chút, đang muốn trực tiếp xua đuổi, Nguyệt tỷ tỷ đột nhiên lại mở miệng nói:
- Cây tiểu thụ kia, hẳn là thiên địa linh thụ, hơn nữa rất có thể chính là Tiên Thiên linh bảo, rất thích hợp để luyện kiếm.
Vừa nghe lời này, trong lòng Lạc Thanh Chu chấn động:
- Tiên Thiên linh bảo?
Nguyệt tỷ tỷ nhìn hắn, lại hỏi:
- Ngươi lấy ra từ đâu?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Một không gian thượng cổ, phòng ốc, cây cối, vân vân trong không gian kia đều hóa thành phế tích, giống như đã trải qua tai nạn rất lớn, ngay cả đất cũng cháy đen. Sau đó, trong khe hở mặt đất, ta tìm thấy một phần rễ cây, đó là tiền thân của cây nhỏ này.
Lúc này, Long Nhi lại nghi hoặc mở miệng nói:
- Công tử, ngay cả đất cũng bị cháy, rễ cây còn có thể sống sao? Ngươi đã trồng nó như thế nào?
Nguyệt tỷ tỷ cũng nhìn hắn, hẳn cũng muốn hỏi cùng một vấn đề.
Lạc Thanh Chu nói:
- Linh dịch, Nguyệt tỷ tỷ, còn nhớ linh dịch ta đưa cho ngươi lúc trước không? Mỗi ngày ta sẽ sử dụng hai giọt linh dịch để tưới cho nó, từ từ, nó bắt đầu nảy mầm, và sau đó phát triển thành cây nhỏ bây giờ.
Long nhi kinh ngạc nói:
- Công tử, linh dịch gì lợi hại như vậy chứ? Vậy mà có thể làm cho vật chết từ thời kỳ thượng cổ, khởi tử hồi sinh.
Lạc Thanh Chu giải thích giải thích:
- Linh dịch có thể dùng để tu luyện.
Sau đó lại hỏi:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có biết cây nhỏ này là cây gì không? Có tác dụng nào khác không?
Nguyệt tỷ tỷ dừng lại một chút, nói:
- Ta chỉ có thể nhìn ra nó là linh thụ, hơn nữa còn là Tiên Thiên linh thụ. Về phần cái cây gì, ta cũng không nhìn ra.
Trong lòng Lạc Thanh Chu mừng rỡ, nói:
- Mặc kệ là cây gì, chỉ cần có thể dùng để luyện chế phi kiếm là được. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có thể trực tiếp bẻ xuống một đoạn..
Long Nhi ở một bên sợ hãi than:
- Công tử quả nhiên là người có đại khí vận, trên người còn cất giấu loại trân bảo hiếm có này.
Lạc Thanh Chu quay đầu nói qua loa:
- Long nhi, ngươi mới là trân bảo hiếm có của ta. Đi lên trên giúp ta trông coi, miễn cho Tiểu Ngạc một mình cô đơn.
Long nhi thẹn thùng vui vẻ, mặt mày hớn hở cười nói:
- Không sao, nhị ca ngốc kia của ngươi cũng đang đứng bên bờ sông. Có lẽ đã đã nhận ra yêu khí của Tiểu Ngạc, muốn cùng Tiểu Ngạc đánh nhau.
Lạc Thanh Chu: - ...
Lúc này, Nguyệt tỷ tỷ lại mở miệng nói:
- Dùng nó luyện chế hiệu quả hẳn là rất tốt. Nhưng cụ thể sẽ thức tỉnh kỹ năng gì, ta cũng không biết. Hai vật liệu khác, ngươi có thể tìm được chúng không?
Lạc Thanh Chu trầm tư một chút, nói:
- Móng của hung thú thượng cổ, ta nghĩ hẳn là không thành vấn đề. Ta có một bằng hữu thân thiết, chính là thượng cổ hung thú.
Long nhi mở to hai mắt:
- Công tử, ngươi còn quen biết một thượng cổ hung thú? Là Chu Yếm của Thanh Vân Quan sao?
Lạc Thanh Chu lãnh đạm gật đầu.
Long nhi dùng vẻ mặt sùng bái nói:
- Công tử thật lợi hại nha! Long nhi rất sùng bái ngươi!
Lạc Thanh Chu âm thầm tự hỏi, đến lúc đó nên lừa gạt Chu Yếm kia như thế nào.
Đương nhiên, hắn không có thể nào tự nhiên lấy đồ của người khác được.
Trò chuyện cùng nhau, kể chuyện xưa, hoặc tặng cho đối phương một ít đồ chơi kỳ lạ cổ quái, dù sao cũng nhằm vào sở thích của nó.
Đối với thượng cổ hung thú vẫn luôn bị nuôi nhốt ở nơi đó mà nói, đồ chơi và chuyện xưa thú vị, khẳng định sẽ hấp dẫn và có giá trị hơn so với bảo vật và tiền tài.
Nguyệt tỷ tỷ nhìn hắn, không biết trên mặt là biểu tình gì.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Về phần Địa Hỏa Linh Liên, Nguyệt tỷ tỷ, tài liệu này ta tạm thời còn chưa có đầu mối.
Nguyệt tỷ tỷ lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, ngữ khí âm trầm nói:
- Ta biết ai có.
Lạc Thanh Chu nghe vậy vui vẻ, nói:
- Ai?
Lập tức hắn lại nói:
- Nếu là bảo vật hiếm có, dù đối phương có, cũng chưa chắc đã có thể cho ta.