Lạc Thanh Chu nhíu mày, lại cẩn thận suy nghĩ.
Nguyệt tỷ tỷ im lặng nhìn hắn trong chốc lát, tựa hồ muốn nói chuyện, lại do dự một chút, không nói miệng.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Có phải là vì vật liệu trong nhẫn trữ vật của ta hay không?
Nguyệt tỷ tỷ nhìn hắn, gật gật đầu.
Lạc Thanh Chu lập tức lấy nhẫn trữ vật ra, đưa tới trước mặt nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi giúp ta xem thử. Trong nhẫn trữ vật này được chia thành ba không gian, một không gian làm kho đựng đồ, một không gian nuôi linh thú, một không gian dùng để trồng dược liệu.
- Tiểu Hỏa Hồ vẫn đặt ở trong không gian nuôi linh thú, nơi đó giống như một thế giới nhỏ, có bầu trời xanh mây trắng, có hoa cỏ cây cối, còn có dòng suối nhỏ, còn có hai con thỏ nhỏ. Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, hai con thỏ nhỏ kia là do ta lấy được từ không gian thượng cổ sắp tan vỡ, chúng nó cực kỳ lợi hại, dù là bất kỳ trận pháp nào, chúng nó đều có thể phá giải. Ta nuôi tiểu hoả hồ với chúng, chúng thường xuyên đuổi bắt chọc phá nhau, có phải nguyên nhân do hai con thỏ nhỏ đó không? Hoặc là trong không gian đó có gì đó đặc biệt, ảnh hưởng đến nó?
Nguyệt tỷ tỷ nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật hắn đưa tới trước mặt, lại nhìn hắn nói:
- Không gian trữ vật, chỉ có chủ nhân mới có thể nhìn thấy vật liệu bên trong.
Lạc Thanh Chu nói.
- Không sao, lúc ta vừa lấy ra, đã xóa sạch dấu ấn. Chờ Nguyệt tỷ tỷ xem xong, ta lại đặt dấu ấn lại.
Nguyệt tỷ tỷ im lặng nhìn hắn trong chốc lát, nói:
- Ngươi không sợ sau khi ta cầm nó, phát hiện bên trong có đồ tốt rồi không trả cho ngươi nữa?
Lạc Thanh Chu nhún nhún vai nói:
- Nếu Nguyệt tỷ tỷ thật sự nhìn trúng vật liệu bên trong thì cứ lấy, dù Nguyệt tỷ tỷ trực tiếp mang nhẫn trữ vật này đi, ta cũng sẽ không nói gì.
Hắn lại nói tiếp:
- Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, bên trong nhẫn trữ vật còn có một tiểu đỉnh, ta cố tình giữ lại cho ngươi, Tiểu Nguyệt muốn, ta cũng không cho nàng. Tiểu đỉnh kia hẳn là một kiện bảo vật, Nguyệt tỷ tỷ nhìn có thể lấy đi luyện khí hoặc luyện đan hay không.
Nguyệt tỷ tỷ nhìn nhẫn trữ vật trước mặt, trầm mặc một chút rồi chậm rãi vươn tay, lấy nhẫn trữ vật từ trong lòng bàn tay của hắn.
Cho dù là thần hồn, Lạc Thanh Chu cũng cảm nhận được một tia lạnh lẽo, chạm vào lòng bàn tay, trong lòng nhất thời gợn sóng khác thường.
Nguyệt tỷ tỷ hơi cúi đầu, nhìn nhẫn trữ vật trong tay, lập tức đột nhiên nắm chặt bàn tay rồi thu nhẫn trữ vật về, sau đó nhìn hắn nói:
- Nếu ngươi nói như vậy, cái nhẫn trữ vật này, ta nhận, vật liệu bên trong, ta đều muốn.
Lạc Thanh Chu: - ...
Nguyệt tỷ tỷ nhìn hắn nói:
- Thế nào? Cảm thấy không nỡ?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Không phải không nỡ, Nguyệt tỷ tỷ, ta đột nhiên nhớ, bên trong còn có một ít quần áo của ta chăn tất thối giày gì đó, ngươi đưa cho ta trước, chờ ta lấy chúng ra rồi đưa cho ngươi, tránh làm bẩn mắt Nguyệt tỷ tỷ.
Thật ra hắn đột nhiên suy nghĩ, trong nhẫn trữ vật còn có đồ của Tiểu Nguyệt, váy, yếm, giày dép này nọ, còn có một vài tất mới do Tiểu Điệp làm.
Đúng rồi, đáng sợ nhất chính là, bên trong còn có mấy quyển Chân Ngọc Tranh Minh Họa và Xuân Cung đồ.
Suy nghĩ đây, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, cuống quít vươn tay nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, mau trả lại cho ta!
- Không.
Nguyệt tỷ tỷ trực tiếp từ chối, lập tức xoay người rời đi, chuẩn bị tìm một chỗ xem xét vật liệu bên trong.
Lạc Thanh Chu vừa sợ vừa lo, cuống quýt đi theo phía sau không ngừng cầu xin.
Nhưng, cầu khẩn cũng vô dụng.
Nguyệt tỷ tỷ cầm nhẫn trữ vật, trở lại đứng ở cửa sổ trước cung điện.
Lạc Thanh Chu theo sau lưng, muốn đưa tay đoạt tới, nhưng lại không dám.
Mấy lần nóng lòng muốn thử, nhưng Nguyệt tỷ tỷ chỉ cần quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn liền co rụt cổ lại, lập tức dập tắt ý đồ cướp đi, đành phải tiếp tục cầu khẩn.
Người khác nhìn không sao.
Nhưng mấy quyển Xuân Cung đồ và những áo lót cho nữ nhân do hắn tự thiết kế bị nhìn thấy, vậy trong mắt của nàng, chỉ sợ hắn sẽ trực tiếp từ háo sắc, biến thành biến thái.
Chết mất!
Nhưng giờ phút này, ánh mắt của Nguyệt tỷ tỷ, đã vùi đầu vào nhẫn trữ vật.
Lạc Thanh Chu không thể ngăn cản, đành phải che mặt mình, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ cách nên giải thích thế nào.
Trong cung điện, lâm vào yên tĩnh.
Một lát sau.
Nguyệt tỷ tỷ chậm rãi thu hồi ánh mắt khỏi nhẫn trữ vật, lập tức quay đầu, nhìn hắn nói:
- Cây nhỏ bên trong dược viên kia, ngươi lấy từ đâu?
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi nghe ta giải thích! Xuân Cung đồ không phải ta mua, những áo lót của nữ tử ta... Hả?
Hắn đột nhiên giật mình tỉnh lại, vội vàng thả tay xuống, mở mắt ra nói:
- Dược viên? Cây nhỏ?