Tống Như Nguyệt lạnh mặt, lại bắt đầu chất vấn:
- « Thạch Đầu Ký » kia còn chưa có viết xong? Có phải đang cố ý cho Vi Mặc đợi lâu mệt mỏi hay không? Nhân vật trong chuyện có phải cần xuất hiện rồi sao? Có phải hay không ngươi cố ý tạo ra ít một chút nhân vật?
Lạc Thanh Chu giật khóe miệng một cái, chỉ đành phải nói:
- Hồi bẩm nhạc mẫu đại nhân, gần đây Thanh Chu thực sự có chút bận rộn, vẫn luôn đọc sách luyện chữ, tạm thời còn không có thời gian viết xong. Nếu nhị tiểu thư thích nghe, lần sau ta có thể kể một cố sự khác.
Tự nhiên tăng thêm một người vào trong câu chuyện, mà người này không chỉ có muốn xinh đẹp như hoa, trẻ trung phơi phới, còn muốn tính cách ôn nhu, khắp nơi đều là ưu điểm, khó khăn nhất là thân phận và quan hệ cùng với người khác...
Đây là thật khó.
Phượng tỷ? Giả mẫu? Nguyên xuân?
Hiển nhiên đều không được, đều muốn đổi.
Không chỉ có lãng phí trí não, còn lãng phí thời gian.
Hắn thật không muốn nói lại cố sự này.
- Còn có cố sự khác đã viết xong?
Tống Như Nguyệt nghe vậy ánh mắt sáng lên, vẫn như cũ nghiêm mặt nói:
- Nếu như có, trước tiên có thể giảng cho Vi Mặc nghe, chỉ cần cố sự hay, chỉ cần Vi Mặc thích nghe, « Thạch Đầu Ký » có thể viết chậm một chút.
- Vâng, nhạc mẫu đại nhân, lần sau Thanh Chu sẽ thay cố sự kể cho Nhị tiểu thư nghe.
Trong lòng Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, vội vàng cung kính nói.
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thấy thái độ hắn không tệ, không có tiếp tục răn dạy, nâng chung trà lên nhấp một miếng, lạnh mặt nói:
- Đêm nay ta gọi ngươi đến là có chuyện muốn bàn giao cho ngươi. Đêm mai bên trong thuyền hoa trên sông có Thi Từ Hội, là Vũ Lam cô nương phủ thành chủ cùng với những người khác tổ chức, người ta chuyên môn phái người tới mời ngươi, còn mời Vi Mặc. Đi đều là một vài tài tử tài nữ Mạc Thành, còn có một số quan lại quyền quý. Vi Mặc đã rất lâu không có ra ngoài hít thở không khí, mấy ngày nay vừa hay thời tiết đẹp, thân thể nàng cũng khôi phục không tệ, cho nên đêm mai muốn ra ngoài tụ họp cùng bằng hữu một chút. Nếu đêm mai ngươi rảnh liền bồi nàng cùng đi đi.
Lạc Thanh Chu nhướng mày, đành phải nhắm mắt nói:
- Nhạc mẫu đại nhân, ta đêm mai còn muốn đọc sách, cho nên...
- Cho nên ngươi chuẩn bị đêm nay đi hậu hoa viên của ta xới đất?
Tống Như Nguyệt hừ lạnh một tiếng, “Ba” đặt chén trà xuống, liếc xéo hắn nói:
- Ngươi nếu không muốn đi, mấy đêm nay ngươi có thể ngủ ở hậu hoa viên nơi đó.
Lạc Thanh Chu cúi đầu trầm mặc.
Tần Vi Mặc vội vàng ôn nhu mở miệng:
- Mẫu thân, thu sang năm tỷ phu liền muốn khảo thí, bây giờ đang khắc khổ dụng công đọc sách, vẫn là đừng quấy rầy hắn. Ta... Ta thật ra cũng không muốn đi tham gia náo nhiệt.
Tống Như Nguyệt nhìn về phía nàng nói:
- Ngươi phải đi, có chuyện ta muốn nói cho ngươi một tiếng. Trương di ngươi giới thiệu cho ngươi một nam tử, nghe nói là một thư sinh tướng mạo tuấn lãng, thi từ ca phú mọi thứ đều tinh thông, rất hợp với yêu thích của ngươi, mà gia thế cũng không tệ, rất giống Giả Bảo Ngọc bên trong « Thạch Đầu Ký ». Ngày mai ngươi đi với ta nhìn một chút, nếu phù hợp, ta trở về sẽ nói với cha ngươi một tiếng, để hắn đi đến phủ nhà kia nhìn xem tình huống, nếu như hết thảy là thật, thừa dịp lúc ăn tết, ngươi sẽ cùng nam tử kia định hôn.
- A...
Sắc mặt Tần Vi Mặc biến hóa, đứng lên, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.
Tống Như Nguyệt khoát tay áo, nói:
- Nương đã quyết định, ngươi không cần nhiều lời. Đêm mai phải đi, mẫu thân bồi tiếp ngươi. Nếu hết thảy thuận lợi, chờ mùa thu sang năm, tìm ngày tốt lành, các ngươi thành thân.
Nói rồi, nhìn xuống Lạc Thanh Chu một chút, nói:
- Nếu như tỷ phu ngươi đến lúc đó có thể trúng cử, đó chính là vui mừng gấp bội. Bệnh của ngươi... Cứ như vậy đi, chuyện này đêm nay ta sẽ nói với cha ngươi, không cần ngươi quan tâm.
- Nương, con...
Tần Vi Mặc cau mày, còn muốn lên tiếng, Tống Như Nguyệt đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Lạc Thanh Chu, giương mắt lạnh lẽo nói:
- Lạc Thanh Chu, nếu đêm mai ngươi không đi, ta sẽ đuổi hai tiểu ăn mày ở hậu hoa viên kia ra đường, để cho ngươi đi thay thế bọn hắn, mỗi đêm đào đất, chăm sóc hoa cho ta...
Nói xong, hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi.
Trong phòng khách lâm vào yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu đứng một hồi, nhìn Tần nhị tiểu thư đang hồng hồng mắt một chút, không biết nên an ủi ra sao, đang muốn cáo từ, Tần Vi Mặc đột nhiên mở miệng hỏi:
- Tỷ phu, ngươi có thể nói ta nghe lời thật không? Bên trong « Thạch Đầu Ký », Lâm cô nương cùng Bảo Ngọc, người hữu tình cuối cùng sẽ thành thân thuộc sao?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đương nhiên, người hữu tình đương nhiên sẽ ở cùng một chỗ. Lâm cô nương cùng Bảo Ngọc cuối cùng kết làm phu thê, sống cùng nhau hạnh phúc ngọt ngào, còn sinh...