- Còn sinh mấy tiểu tử mập mạp, cùng mấy nữ nhi đáng yêu, đúng không?
Tần Vi Mặc ngậm lấy nước mắt, lệ quang nhẹ nhàng mà nhìn hắn nói:
- Tỷ phu, ngươi giảng cố sự cho ta, kết cục luôn luôn mỹ mãn hạnh phúc. Thế nhưng, Vi Mặc nghe được, cố sự ngay từ đầu đã có một bầu không khí bi thương... Vi Mặc biết, Lâm cô nương không có kết cục tốt đẹp. Nàng người yếu nhiều bệnh, tính tình lại quá so đo, cuối cùng chỉ sợ sẽ...
- Nhị tiểu thư quá lo lắng.
Lạc Thanh Chu ngắt ngang lời nàng, nhìn nàng nói:
- Nhị tiểu thư, đừng nghĩ lung tung, bệnh của Lâm cô nương sẽ được trị tốt, nàng cũng sẽ ở cùng Bảo Ngọc đến suốt đời.
Trầm mặc một chút, hắn lại chậm rãi nói:
- Xem ra Nhị tiểu thư đích thật nên ra ngoài hít thở không khí... Đêm mai, ta sẽ bồi Nhị tiểu thư đi cùng một chỗ. Ta cũng muốn đi nhìn xem vị tài tử kia, có phải là thật như Giả Bảo Ngọc hay không...
- Tỷ phu.
Tần Vi Mặc ngắt lời hắn, lông mày như vẽ có chút nhíu lại, hai con ngươi lệ quang nhẹ nhàng, cắn môi một lúc.
Trầm mặc một hồi, nàng đột nhiên nói:
- Thật ra Vi Mặc cảm thấy, Bảo Ngọc cũng không phải là lương phối của Lâm cô nương... Tỷ phu có thể hay không ở bên trong... Ở bên trong, tăng thêm một người ở trong câu chuyện?
Lạc Thanh Chu giật mình, nói:
- Nhị tiểu thư muốn tăng thêm một người như thế nào?
Gương mặt Tần Vi Mặc xinh đẹp đột nhiên đỏ ửng, dưới ánh đèn xinh đẹp như hoa, hai con ngươi vẫn như cũ lớn mật nhìn hắn, an tĩnh một chút, ôn nhu nói:
- Tỷ phu... Người giống như tỷ phu...
Không khí đột nhiên yên tĩnh.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra một tia ngạc nhiên.
Đồng thời, trong lòng cũng bỗng nhiên nhảy một cái.
Có ý tứ gì?
Bảo Ngọc cũng không phải là lương phối của Lâm cô nương...
Sau đó Tần nhị tiểu thư nghĩ chèn thêm người vào trong chuyện...
Người kia... Giống như hắn?
Giờ khắc này, Lạc Thanh Chu không chỉ có cảm thấy cổ có chút ngứa, phía sau lưng cũng cảm thấy có chút rét lạnh.
Hắn không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua.
Còn tốt, vị nhạc mẫu đại nhân kia không ở đây.
- Tỷ phu, ngươi đừng hiểu lầm...
Gương mặt Tần Vi Mặc ửng đỏ, âm thanh nhỏ yếu nhu hòa, có chút ngượng ngùng nhìn hắn:
- Vi Mặc nói lời này, cũng không phải có ý như tỷ phu nghĩ…
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Ta nghĩ gì?
Tần Vi Mặc: - ...
Trong phòng khách lần nữa yên lặng.
Lạc Thanh Chu cảm thấy rất không được tự nhiên, nhẹ gật đầu, phá vỡ trầm mặc:
- Được rồi, ta biết Nhị tiểu thư có ý gì.
Con ngươi Tần Vi Mặc như nước nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu giải thích giúp nàng:
- Nhị tiểu thư cảm thấy Bảo Ngọc chỉ ở nhà cắm đầu vào nhi nữ tình trường, không có tác dụng lớn, cho nên chướng mắt, cho nên cảm thấy hắn cũng không phải là lương phối của Lâm cô nương, đúng không?
Tần Vi Mặc gật đầu, nhẹ giọng: - Ừm.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Cho nên Nhị tiểu thư muốn cho ta thêm một người vào trong sách, người kia... Có tài văn chương giống như ta, có... tướng mạo...
Tần Vi Mặc không khỏi che miệng cười trộm, gương mặt hồng hồng, xinh đẹp như hoa, động lòng người.
Gương mặt Lạc Thanh Chu cũng hơi nóng, lại nói:
- Sau đó người kia sẽ xuất hiện tại thời cơ thỏa đáng nhất, làm lộ ra con người thật của Bảo Ngọc, để Lâm cô nương tỉnh ngộ lại, để Lâm cô nương biết được thật ra bên ngoài phủ còn có càng nhiều nam tử ưu tú, so với Bảo Ngọc còn tốt hơn nhiều. Lại sau đó, Lâm cô nương chỉ có tình huynh muội đối với Bảo Ngọc, cuối cùng...
Tần Vi Mặc nhẹ nhàng cắn môi một cái, lông mi thật dài run rẩy, hai con ngươi nhẹ nhàng mà nhìn hắn:
- Tỷ phu, cuối cùng thế nào? Lâm cô nương... Với ai rồi?
- Bắc Tĩnh Vương.
Lạc Thanh Chu rất khẳng định:
- Là Bảo Ngọc bản nâng cấp, vô luận là gia thế bối cảnh, hay là bộ dáng khí chất và bản sự, đều mạnh hơn Bảo Ngọc rất nhiều. Cũng chỉ có hắn mới có thể cho Lâm cô nương cảm giác an toàn, sẽ không để Lâm cô nương chịu ủy khuất, cũng chỉ có hắn mới xứng với Lâm cô nương. Đúng, kết cục quyển sách này cứ viết như vậy, đa tạ Nhị tiểu thư đưa ra ý kiến quý giá.
Nói xong, Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Nhị tiểu thư, ta cần phải trở về, chờ ta trở về sắp xếp tốt câu chuyện với nội dung và nhân vật được thêm vào, đến lúc đó lại kể cho Nhị tiểu thư nghe.
Dứt lời, cáo từ rời đi.
- Tỷ phu...
Tần Vi Mặc nhẹ giọng hô một tiếng, bờ môi giật giật, tựa hồ có lời gì muốn nói, lại cuối cùng cũng không nói khỏi miệng.
Nàng kinh ngạc đứng ở nơi đó nhìn, nhìn bóng lưng hắn bước nhanh rời đi, yên tĩnh thật lâu, nhìn về phía Thu nhi bên cạnh, lẩm bẩm:
- Thu nhi, ngươi cảm thấy... Ta có ý như vậy sao?
Thu nhi cúi đầu, không dám trả lời.
Bên ngoài.
Bầu trời đêm sáng tỏ, ánh trăng trong sáng.
Lạc Thanh Chu đi trên đường, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, thầm nghĩ đêm mai quả nhiên là thời gian tuyệt mỹ để ngắm trăng.