Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 199: Đột phá




- Ta đột phá?

Hắn nhìn nắm đấm lông tóc không hao tổn của mình, lại đi đến trước vách đá, đột nhiên đánh lên một quyền.

- Ầm!

Vách đá vỡ ra, lõm xuống một đạo quyền ấn.

Hắn lại giơ tay nâng lên một khối nham thạch to lớn, lại cảm giác rất nhẹ nhàng!

Buông xuống nham thạch, hắn lại rót lực vào hai chân, đột nhiên chạy nhảy vọt ở trong thạch thất, vô luận là tốc độ hay là năng lực nhảy vọt đều đột nhiên tăng mạnh.

Quả nhiên đột phá.

Trong lòng hắn kích động, cảm giác toàn thân tràn đầy lực lượng xao động bất an, lại lập tức đánh lên Bôn Lôi Quyền.

- Oanh!

- Oanh! Oanh! Oanh!

Uy thế càng thêm hung mãnh, nắm đấm càng thêm nặng nề, đánh ra lực đạo cũng hiện ra khí thế bộc phát tăng mạnh.

- Ầm ầm!

Đột nhiên nổ vang một tiếng!

Một quyền của hắn lại đánh ra một đầu lôi điện thô to, trong nháy mắt nổ vỡ nát một khối nham thạch bên cạnh.

Mảnh đá bay múa tứ tung, như bụi bặm đang bay trong thạch thất.

Hắn sững sờ tại chỗ.

Bôn Lôi Quyền này cho dù là nhục thể cũng có thể đánh ra lôi điện? Hơn nữa nhìn tình huống, cũng không phải chỉ là uy thế hào nhoáng bên ngoài, uy lực chân chính tựa hồ cũng không thể coi thường.

Không phải nói, rất vô vị, uy thế chỉ có dọa người, uy lực chân chính thật ra rất nhỏ sao?

- Oanh! Oanh! Oanh!

Lạc Thanh Chu lại đánh mấy chiêu, nhưng lần này, cũng không có lôi điện sinh ra.

Kỳ quái?

Đánh xong hai lần Bôn Lôi Quyền, hắn không còn dám chờ lâu ở chỗ này, lập tức đi ra thông đạo, ở dưới đáy hồ rửa sạch thân thể.

Lúc nổi lên mặt nước, mới phát hiện trời đã sắp tối.

Thấy bốn phía không có khác thường, hắn cẩn thận từng li từng tí lên bờ, về tới tiểu viện.

Tiểu Điệp đang ngồi trên băng ghế nhỏ ở trong phòng bếp thêu hoa.

Đồ ăn đều trong nồi nóng.

Thấy hắn trở về, tiểu nha đầu vội vàng thả xuống đồ vật trong tay, đi qua bưng thức ăn ra, nói:

- Công tử, hôm nay làm sao muộn như vậy mới trở về? Thu nhi tỷ tỷ vừa mới tới đi tìm người, nói Nhị tiểu thư có chuyện tìm người, gọi người đi qua một chuyến.

- Nhị tiểu thư?

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, đang ăn cơm nói:

- Nàng có nói là chuyện gì hay không?

Tiểu Điệp lắc đầu nói:

- Không có, ta nói công tử đi tản bộ, Thu nhi tỷ tỷ liền đi, lúc gần đi còn dặn nô tỳ nói cho công tử, bảo công tử ăn cơm xong liền đi qua.

Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến vài ngày trước gặp phải Tống Tử Hề tại tụ bảo các.

Tống cô nương ngày đó giống như nói mấy ngày nay trên thuyền hoa sẽ cử hành Thi Từ Hội gì đó, chẳng lẽ là vì chuyện này?

Hắn khẳng định không muốn đi.

Đi nơi đó lá mặt lá trái cùng người khác, lãng phí thời gian, không bằng trốn ở trong nhà tu luyện.

Mặc dù bây giờ luyện thịt thành công, nhưng hắn càng không thể lười biếng, còn muốn tiếp tục tu luyện.

Nếu có thể tiến thêm một bước trước khi ăn tết, tự nhiên là tốt nhất.

-Được, chờ một lúc rồi đi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu ăn cơm, trong lòng suy nghĩ lúc sau nên như thế nào từ chối Tần nhị tiểu thư.

Quyết tâm từ chối Tần nhị tiểu thư chắc không sao, đối phương dễ nói chuyện, chỉ cần hắn nói mình đang học chuẩn bị kiểm tra, đối phương sẽ không nói thêm cái gì, chủ yếu là vị nhạc mẫu đại nhân kia.

Chỉ sợ Châu nhi cô nương kia sẽ lại đi mật báo, nói hắn không thuận theo Tần nhị tiểu thư, không dỗ cho Tần nhị tiểu thư vui vẻ, vậy thì phiền toái.

Vị nhạc mẫu đại nhân kia tính tình thì thật kỳ quái, hơn nữa còn thích giày vò người.

Lần trước hắn thuận miệng qua loa nói viết nàng vào trong câu chuyện, vị nhạc mẫu kia vẫn nhớ, mỗi đêm khi hắn đi thỉnh an, nàng đều nói bóng nói gió hỏi một lần, còn nổi giận răn dạy hắn làm việc quá giày vò khốn khổ.

Hắn im lặng.

Cơm nước xong xuôi.

Lạc Thanh Chu đổi bộ quần áo sạch, đi đến chỗ Tần nhị tiểu thư nơi đó.

Vừa tới cửa ra vào, Châu nhi đã đợi ở nơi đó, nhìn thấy hắn nghiêm mặt nói:

- Cô gia nếu còn chưa tới, nô tỳ liền sẽ đi gọi cô gia.

Nói rồi quay người dẫn hắn đi vào.

Trong lòng Lạc Thanh Chu đang nghĩ cách từ chối Tần nhị tiểu thư, đột nhiên nghe được trong phòng truyền đến một tiếng nói chuyện quen thuộc.

Ngẩng đầu nhìn lại, tiếng nói chuyện dừng lại, người đang nói chuyện cũng quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hai người đối nhau.

Người kia xụ mặt, hừ lạnh một tiếng.

- Nhạc mẫu đại nhân.

Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới vị này đêm nay lại ở chỗ này, đành phải kiên trì tiến lên thỉnh an.

Tần Vi Mặc ngồi ở bên cạnh, nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra một tia áy náy, đứng dậy, có chút lúng túng nói:

- Tỷ phu, là mẫu thân gọi ngươi tới, Vi Mặc...

- Ta bảo hắn tới thì thế nào? Chẳng lẽ ta còn không thể sai sử hắn?

Tống Như Nguyệt đột nhiên mắt trợn trắng, ngắt lời nàng.

Tần Vi Mặc có chút cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Lạc Thanh Chu cúi đầu chắp tay nói:

- Không biết nhạc mẫu đại nhân gọi Thanh Chu đến có gì phân phó?