Nam Cung Hỏa Nguyệt chỉ đành nói:
- Vương thúc, không sao đâu, kiệu này có thể ngồi hai người.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ trực tiếp ngồi bên cạnh nàng, lắc lắc mông, thán phục nói:
- Thật mềm mại, thật thoải mái.
Sau đó lại duỗi đầu, ngửi ngửi trên người nàng, nói:
- Hỏa Nguyệt tỷ tỷ, người tỷ thơm ghê.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cười nhạt, nói:
- Thần Lộ đã chuẩn bị xong chưa?
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nghiêng đầu nói:
- Hỏa Nguyệt tỷ tỷ chuẩn bị xong lễ vật cho Tiểu Nhuỵ chưa?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Đương nhiên đã chuẩn bị xong.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ cười hì hì, nói:
- Tiểu Nhuỵ đương cũng đã chuẩn bị xong.
Đoan vương gia ở bên ngoài tươi cười nói:
- Bên ngoài gió tuyết lớn, Hỏa Nguyệt, vào phủ nói chuyện đi.
Nguyệt Ảnh mang theo vài tên hộ vệ, vây quanh kiệu, đi lên bậc thang, tiến vào Đoan Vương phủ.
Sau đó, đặt kiệu ở sân trước.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ lại ở trên ghế mềm vặn vẹo mông vài cái, sau đó nắm tay Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Hỏa Nguyệt tỷ tỷ, đi, Tiểu Nhuỵ mang theo ngươi đi xem đồ tốt, phụ thân mới mang về cho Tiểu Nhuỵ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dừng một chút, dưới chân váy đỏ, lại nhẹ nhàng đá người, nói cho hắn biết mình phải đi.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chân nàng một chút, đáp lại.
Trong nháy mắt khi đầu ngón tay hắn chạm vào chân, thân thể Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên run lên.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ chớp chớp đôi mắt to, nghi hoặc nói:
- Hỏa Nguyệt tỷ tỷ, làm sao vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng lên, vẻ mặt như thường nói:
- Không sao, bên ngoài hình như hơi lạnh.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ nghe vậy, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Hỏa Nguyệt tỷ tỷ cũng sợ lạnh sao? Ta nghe phụ thân nói, Hỏa Nguyệt tỷ tỷ từ lúc sinh ra, toàn thân đều nóng rực, chưa bao giờ sợ lạnh.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vén rèm lên, đi ra ngoài, nói:
- Không sợ lạnh, nhưng có thể cảm giác được lạnh.
Hai tỷ muội nói chuyện, dưới sự vây quanh của Đoan Vương gia cùng những người khác, dần dần đi xa.
Khu vực xung quanh, rất nhanh không còn âm thanh.
Lạc Thanh Chu lại đợi một lát rồi lấy ra con chuột ngọc kia, đang muốn kích phát Thổ Hành thuật, bên ngoài đột nhiên lại truyền đến một âm thanh lạnh như băng:
- Bên ngoài có người theo dõi, tốt nhất khi ra khỏi thành mới ngoi lên từ dưới lòng đất.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:
- Đa tạ Nguyệt Ảnh cô nương.
Dừng một chút, lại nói:
- Tối hôm qua ta không có ý xúc phạm, xin cô nương đừng để ở trong lòng.
Nguyệt Ảnh cầm kiếm, một mình đứng ở bên ngoài gió tuyết, nghe vậy ánh mắt giật giật, đang muốn nói chuyện, trong kiệu đã nói:
- Cáo từ.
Nói xong, hắn liền đi luôn.
Nguyệt Ảnh lại giật mình tại chỗ trong chốc lát rồi mới đi lên bậc thang phía trước, đứng dưới mái hiên, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu lợi dụng chuột ngọc, rất nhanh đã tiến vào lòng đất, bắt đầu nhanh chóng xuyên qua ngoài thành.
Một đường gặp phải trận pháp, đều bị hắn thoải mái xuyên qua.
Khi xuyên qua tường thành nội thành, phát hiện dưới lòng đất cũng có người canh gác, hắn hao phí một chút khí lực đi đường vòng từ nơi khác xuyên qua.
Về phần lòng đất ngoại thành, đương nhiên thông suốt không trở ngại.
Chờ đến khi ra khỏi cửa thành ngoại thành, tốc độ của hắn nhanh hơn, khi cách ngoại thành mười dặm, hắn mới đi ra khỏi lòng đất.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Bầu trời xám xịt, bông tuyết tung bay, khắp nơi đều là một mảnh trắng.
Hắn cảm giác như lấy lại được cuộc sống thoải mái sung sướng.
Cuối cùng cũng ra ngoài!
Đêm nay là đêm giao thừa, bên bờ sông Vân Vụ, trong nhà, nhất định có rất nhiều người đang chờ hắn.
Thân ảnh hắn chợt lóe, trực tiếp đạp tuyết lướt ra ngoài.
Gió lạnh thấu xương.
Bên trên sông Vân Vụ bông tuyết tung bay, sương mù mờ ảo.
Bờ sông trong gió tuyết.
Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc thanh y, đang một mình đứng ở nơi đó, nhìn con đường bên kia bị tuyết trắng bao trùm, tựa hồ như đang chờ đợi cái gì đó.
Từ bình minh đến tối.
Gió lạnh thấu xương, tuyết rơi lạnh như băng, đều không ngăn cản được tầm mắt của nàng.
Ở giữa sông, có một chiếc thuyền nhỏ.
Trên mũi thuyền nhỏ, một người người mặc váy xanh nhạt, chân trần nổi bật bóng hình xinh đẹp, đang ngồi ở chỗ đó, không sợ nước mùa đông lạnh lẽo, ở trong nước nhàm chán lắc lư đôi chân trắng như tuyết kia.
Thân ảnh của nàng ẩn nấp trong sương mù, như ẩn như hiện, nhìn không rõ ràng.
Không biết đã qua bao lâu.
Đôi chân trắng như tuyết của nàng đang khuấy động nước sông lạnh lẽo, đột nhiên dừng lại.
Nàng quay đầu lại nhìn về phía bờ sông.
Đồng thời, Lệnh Hồ Thanh Trúc đứng bên bờ sông bên kia, con ngươi lạnh như băng cũng đột nhiên sáng lên.
Trong gió tuyết bên kia bờ cách đó không xa, một thân ảnh quen thuộc rốt cục cũng trở về.
Lúc đầu còn mơ hồ không nhìn rõ, nhưng nhanh chóng đến gần.
- A!
Hắn lướt xuống bờ, nhẹ nhàng rơi xuống mặt sông, dưới chân gió mạnh vờn quanh, giẫm lên nước mà đi, rất nhanh đã xuống thuyền nhỏ giữa dòng sông.