Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1987: Bữa cơm đoàn viên, ánh mắt đại tiểu thư (1)




- Công tử! ngươi cuối cùng đã trở lại! Long nhi nhớ ngươi gần chết!

Thiếu nữ ở mũi thuyền vội vàng đứng dậy, không chút ngượng ngùng nhào vào trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.

Lạc Thanh Chu cũng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, vuốt ve mái tóc của nàng, thần sắc ôn nhu, nhưng trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì.

Hai người ôm nhau một lúc.

Long nhi buông hắn ra, ngẩng mặt lên, chấm đỏ ở mi tâm đặc biệt động lòng người, nhẹ giọng nói:

- Công tử, ngươi mau đi ăn cơm đoàn viên đi, trong nhà có rất nhiều người chờ ngươi. Ngoài ra, bên kia bờ cũng có một nữ tử đứng đó mỗi đêm chờ ngươi, ngươi nhanh chóng đi xem nàng ấy đi.

Lạc Thanh Chu nghe lời nói ôn nhu săn sóc của nàng, nhìn con ngươi và khuôn mặt điềm đạm động lòng người của nàng, không khỏi cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, nói:

- Vậy buổi tối ta lại tới tìm ngươi.

Long Nhi vẻ mặt vui vẻ, gật đầu nói:

- Ừ.

Lạc Thanh Chu đột nhiên lại hỏi:

- Ngươi mời Nguyệt tỷ tỷ chưa?

Long nhi nghe vậy, thở dài nói:

- Đã mời, nhưng tỷ tỷ không trả lời. Long nhi cũng không biết, đêm nay nàng có thể đến hay không.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, không nói thêm nữa, nói:

- Vậy ta trở về trước. Ngươi trở về Long cung đi, chờ ta hết bận rộn sẽ đi tìm ngươi.

Long Nhi nhu thuận nói:

- Vâng.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía bên kia bờ.

Nhưng khiến hắn kinh ngạc là thân ảnh vừa rồi còn ở đó, không biết từ khi nào, đã tiêu tán không thấy.

Hắn sửng sốt một chút, thân ảnh chợt lóe, lướt qua nước, đến bên kia.

Nhưng bốn phía không trung, chỉ có gió lạnh run người, cùng với bông tuyết bay lả ta, khắp nơi trắng xóa một mảnh, làm gì còn có bóng dáng kia.

Hắn đứng ở nơi đó một hồi, rồi theo bờ sông, đi về phía nhà.

Thay nho bào rộng rãi, tháo mặt nạ xuống, thu liễm khí tức võ giả, lắc mình biến đổi, đã trở thành một thanh niên đọc sách nho nhã yếu đuối.

Hắn lấy bảo điệp đưa tin ra, gửi cho Lệnh Hồ sư thúc một tin nhắn: Sư thúc, sao ngươi lại đi trước vậy? Ta vẫn muốn nói chuyện với ngươi

Một lát sau, tin nhắn trả lời: Gia đình ngươi đang chờ ngươi, ta sẽ không quấy rầy ngươi

Trong lòng Lạc Thanh Chu có chút áy náy, suy nghĩ một chút, trả lời: Vậy ngày mai ta đi tông môn tìm ngươi

Ngày mai là ngày đầu tiên của năm mới, ngày chúc mừng năm mới.

Hắn thân là đệ tử Lăng Tiêu tông, đương nhiên phải trở về tông môn, đi chúc tết sư phụ sư thúc cùng với Đao tỷ và các sư tỷ khác.

Trúc Trúc: Được

Lạc Thanh Chu nhìn thấy hồi âm của nàng, lúc này mới yên lòng.

Hắn lại gửi tin nhắn cho quận chúa, thuận tiện chụp một tấm ảnh xung quanh: Quận chúa, ta đã trở lại, lát nữa sẽ chuẩn bị ăn cơm đoàn viên rồi, còn các người thì sao?

Tin tức nhanh chóng trả lời: Trở về là được rồi

Chúng ta tiến cung, Thái hậu mời chúng ta cùng đoàn niên. Đúng rồi, vẫn không có tin tức của đại ca ngươi

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía phòng ốc cách đó không xa.

Trên hàng rào trước cửa, đèn lồng được treo cao.

Trên cửa chính, cũng dán câu đối xuân.

Trong phòng đèn sáng ngời, phòng bếp khói nghi ngút, có bóng dáng nha hoàn vội vàng đi qua đi lại trong viện.

Gia đình đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên.

Thế nhưng, lại thiếu một người.

Lúc này tuy rằng trên mặt mọi đều mang theo nụ cười, chỉ sợ trong lòng, đều đang suy nghĩ về đại ca.

Lạc Thanh Chu âm thầm thở dài một hơi, lại gửi cho Tiểu Nguyệt một tin nhắn: Ta đã ra khỏi thành, lòng đất nội thành rất nguy hiểm, ngươi tạm thời không cần đi

Đối phương cũng không lập tức trả lời.

Lạc Thanh Chu cất bảo điệp đưa tin đi, sửa sang lại tâm tình một chút, sải bước đi về phía căn nhà kia.

Vào hàng rào tiểu viện, xuyên qua cổng, vào sân.

Bông tuyết nhuộm trắng cả đình viện, Mai Nhi đang cầm chổi, đang quét dọn con đường đá xanh ở giữa, sau khi nhìn thấy hắn, vội vàng quay đầu kêu lớn về phía đại sảnh:

- Lão gia, phu nhân, tiểu thư! Cô gia đã trở về!

Vừa dứt lời, cả nhà đều lập tức nghênh đón.

Lạc Thanh Chu nhìn thấy một màn này, trong lòng vừa ấm áp, vừa chua xót.

Đêm nay là đêm giao thừa, đại ca không có ở đây, nếu như hắn cũng không trở về, vậy có lẽ cả nhà ngay cả ăn cơm cũng không có tâm tình.

Tống Như Nguyệt và Tần nhị tiểu thư khoác áo lông chồn trắng như tuyết, giống như tỷ muội từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn thấy hắn, giọng nói ôn nhu trách cứ vang lên:

- Sao bây giờ mới trở về? Tất cả mọi người đang chờ ngươi, nghĩ rằng ngươi không trở lại đoàn tụ năm mới.

Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, Tần nhị tiểu thư đã cười nói:

- Vi Mặc đã nói rồi, Thanh Chu ca ca nhất định sẽ kịp thời trở về. Phong cảnh Lăng Tiêu Tông dù có đẹp thế nào, cũng không bằng nhà mình.