Lý Trung cúi đầu, cung kính nói:
- Vâng.
Trưởng công chúa nói:
- Vì sao?
Lý Trung cung kính nói:
- Tối hôm qua sau khi lão nô trở về, nghỉ ngơi một hồi thì mơ thấy tiên đế. Tiên đế dặn dò lão nô, muốn lão nô chăm sóc tốt cho điện hạ và bệ hạ.
- Cho nên, lão nô sáng sớm đã tới nơi này chờ điện hạ. Lão nô chỉ là một nô tài đê tiện, không quản được chuyện khác, chỉ muốn tiên đế ở trên trời nhìn thấy trong nhà hòa thuận, đoàn viên.
- Điện hạ, ngài có thể làm được không?
Trong kiệu trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí lạnh như băng nói:
- Bổn cung đương nhiên có thể làm được. Nhưng những người khác, bổn cung không biết.
Lý Trung cúi người thật sâu, nói:
- Chỉ cần điện hạ có thể làm được, lão nô liền an tâm.
Dứt lời, hắn khom người lui sang một bên, lại nói:
- Hôm nay là đêm giao thừa, hy vọng điện hạ sớm trở về, cùng Thái hậu và bệ hạ ăn cơm đoàn viên.
Trong kiệu, không nói gì nữa.
Chúng hộ vệ vây quanh kiệu, giẫm lên tuyết đọng ra khỏi cổng.
Lý Trung lại khom người đứng trong gió tuyết một lát, thẳng đến khi trưởng công chúa đi xa, mới chậm rãi đứng thẳng lưng lên.
Vù.
Gió lạnh gào thét.
Gã thủ tướng và những binh lính kia giật mình, lão thái giám vừa rồi còn đang đứng trong gió tuyết, chỉ trong nháy mắt đã biến mất tại chỗ.
Chiếc kiệu đỏ rực cực kỳ bắt mắt giữa trời tuyết.
Trong kiệu, Nam Cung Hỏa Nguyệt chậm rãi tách hai chân thon dài thẳng tắp ra, để cho hắn lui ra khỏi váy, ra vẻ lạnh nhạt nói:
- Hắn quả nhiên đã phát hiện ngươi.
Lạc Thanh Chu ở dưới làn váy nói:
- Vừa rồi hắn cũng phát hiện?
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Đương nhiên.
Lạc Thanh Chu rùng mình, nói:
- Cảnh giới Tông Sư lợi hại như vậy?
Nam Cung Hỏa Nguyệt dùng ánh mắt sâu xa nói:
- Chờ ngươi tu luyện tới cảnh giới Tông Sư, tự nhiên liền hiểu. Cảnh giới Tông Sư và Đại Võ Sư hậu kỳ, tuy nhìn chỉ kém một bước, nhưng công pháp và thực lực của hai người, lại khác nhau một trời một vực.
Cảm xúc của Lạc Thanh Chu trở nên dâng trào, hắn hẳn cũng sắp đến rồi.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Điện hạ, những lời vừa rồi hắn nói, hẳn là còn có ý khác đúng không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, thản nhiên nói:
- Hắn đang bảo bổn cung cam đoan, dù sau này xảy ra chuyện gì, cũng không được...
Nói đến đây, nàng đột nhiên dừng lại, dùng chân đá hắn, lạnh lùng nói:
- Phía trước không có kiểm tra, ngươi có thể đi ra rồi đấy.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lập tức muốn chui ra từ dưới đất, nhưng suy nghĩ một chút, lại rụt ở nơi đó không nhúc nhích, nói:
- Điện hạ, vẫn nên chờ đến lúc vào Đoan Vương phủ đi, lúc đó tại hạ sẽ trực tiếp tiến vào lòng đất.
Kiệu không phải quá lớn, nếu như lúc này hắn đi ra, vừa không thể cùng nàng ngồi một chỗ, lại không thể đứng, chỉ có thể ngồi xổm dưới chân nàng...
Hơn nữa, ánh mắt của hắn nhìn đâu đây?
Bây giờ vốn đã rất xấu hổ, nếu như đi ra ngoài, cùng vị trưởng công chúa này bốn mắt nhìn nhau, chẳng phải lại càng thêm xấu hổ sao?
Ít nhất hiện tại hai người không cần nhìn nhau, bớt không khí xấu hổ lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dời chân dài dưới váy ra, kéo kéo váy đỏ, cúi đầu nhìn hắn một cái, nói:
- Sao vậy, luyến tiếc?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đương nhiên không phải. Vẫn là nơi này an toàn hơn, miễn đợi lát nữa gặp phải tình huống khẩn cấp, lại phải chui vào.
Nam Cung Hỏa Nguyệt buông làn váy xuống, lạnh lùng nói:
- Tùy ngươi.
Kiệu nhẹ nhàng lắc lư, chậm rãi di chuyển về phía trước trong gió và tuyết.
Một đường thông suốt không trở ngại ra khỏi hoàng cung, đi tới Đoan Vương phủ.
Chờ đến Đoan Vương phủ, Đoan Vương gia đã nhận được tin từ sớm, hắn mang theo người nhà đứng ở trước cửa chờ sẵn.
Nhìn thấy chiếc kiệu đỏ rực của trưởng công chúa từ đầu ngõ đi vào, Nam Cung Tiểu Nhuỵ lập tức vui vẻ chạy tới hét lớn:
- Hỏa Nguyệt tỷ tỷ, ngươi lại mang cho Tiểu Nhuỵ thứ gì tốt vậy? Nếu Tiểu Nhuỵ không thích, ngươi cũng đừng hòng bắt Tiểu Nhuỵ lấy Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ ra.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi trong kiệu, đang muốn nói chuyện, Nam Cung Tiểu Nhuỵ đã chạy đến gần, hưng phấn nói:
- Hỏa Nguyệt tỷ tỷ, Tiểu Nhuỵ cũng muốn ngồi kiệu của ngươi, được không?
Sắc mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi cứng đờ một chút, lại đem hai chân dời đến phía trung tâm, kéo làn váy ra, dùng chân đá đá phía dưới, sau đó sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng tách ra chân váy đỏ cùng bắp chân.
Lạc Thanh Chu trốn ở phía dưới lập tức hiểu ý, vội vàng chui vào trong váy đỏ của nàng, thu liễm khí tức.
Ồ!
Hắn vừa trốn xong, rèm kiệu đột nhiên mở ra.
Nam Cung Tiểu Nhuỵ một thân gió tuyết, mặt mày hớn hở tiến vào kiệu.
Phía sau truyền đến tiếng răn dạy sủng nịch của Đoan Vương gia:
- Tiểu Nhuỵ, sao lại không lễ phép như vậy? Hỏa Nguyệt tỷ tỷ của ngươi còn chưa đồng ý đâu.