Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1984: Trưởng công chúa ngại ngùng (2)




Lạc Thanh Chu nói:

- Điện hạ nếu cảm thấy hắn không tệ, có thể nghĩ biện pháp để hắn từ quan, sau đó triệu hắn đi Phong quốc của điện hạ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc một chút, nói:

- Phong quốc của bổn cung sắp không còn rồi. Chờ sau khi bổn cung thành thân, những quyền lực kia đều sẽ bị tước đoạt.

Lạc Thanh Chu nói.

- Vậy vì sao điện hạ còn phải đáp ứng thành thân?

Nam Cung Hỏa Nguyệt giật mình một chút, nói:

- Nếu người trong nhà ngươi gặp nguy hiểm, phụ thân và mẫu thân ngươi, cùng với huynh đệ tỷ muội, toàn bộ gia tộc ngươi, đều buộc ngươi cưới vợ. Nếu ngươi không đồng ý, cả nhà có thể sẽ tan vỡ, gia đình ngươi cũng sẽ hận ngươi, sẽ tránh xa ngươi, ngươi sẽ làm gì?

Lạc Thanh Chu trầm mặc trong chốc lát, nói:

- Điện hạ có thể lựa chọn một người mình thích, hoặc người mà điện hạ chấp nhận thành thân, nói như vậy, ít nhất cũng sẽ được hạnh phúc.

Trong mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lóe ra hào quang rồi nói:

- Bổn cung cũng đang có ý này.

Sau nhất thời.

Nàng dùng chân đá vào người hắn nói:

- Ra đi, không còn kiểm tra nữa đâu.

Lạc Thanh Chu vội vàng cẩn thận lui xuống.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nâng làn váy lên, lạnh lùng nói:

- Sở Phi Dương, lần này bổn cung không chỉ cứu ngươi, còn để cho ngươi chui vào dưới váy của bổn cung. Bổn cung sống mười mấy năm nay, cho tới bây giờ chưa từng có ai được đãi ngộ này, mà chân của bổn cung, cũng không có ai dám đụng vào, ngươi là người đầu tiên. Vì vậy, ngươi đã suy nghĩ về sau làm sao để trả ơn bổn cung chưa?

Lạc Thanh Chu lập tức nói:

- Sau này điện hạ dù muốn làm gì, tại hạ dù phải lao vào biển lửa cũng không từ!

Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:

- Không cần nghiêm trọng như vậy, chỉ cần ngươi đừng quên chuyện mình đã hứa với bổn cung. Đến lúc đó bổn cung bảo ngươi làm việc, hy vọng ngươi không nên từ chối, không nên lấy đủ loại lý do để từ chối.

Lạc Thanh Chu nói:

- Điện hạ yên tâm, những gì tại hạ đã viết, tuyệt đối sẽ tuân thủ.

Nam Cung Hỏa Nguyệt đang muốn nói chuyện nữa thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói của Nguyệt Ảnh:

- Điện hạ, Lý Trung đang ở phía trước.

Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy, thần sắc ngưng tụ, lập tức lại xách làn váy lên, tách hai chân ra, thấp giọng thúc giục nói:

- Mau tiến vào.

Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên, cảm thấy có chút xấu hổ.

Lạc Thanh Chu cứng đờ một chút, đành phải chui vào.

Gió lạnh thấu xương, bông tuyết tung bay.

Trước Thần Vũ môn.

Lý Trung mặc quần áo thái giám cũ kỹ phai màu, tóc bạc trắng, một mình đứng trong gió tuyết, giống như một khối đá điêu khắc.

Đầu, vai, quần áo của hắn đều dính đầy tuyết.

Thủ tướng, binh lính thủ thành ở phía sau đều nghi ngờ nhìn hắn.

Dù những thủ tướng và binh lính trẻ tuổi này không biết hắn, nhưng thân là võ giả, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng lão thái giám này khác biệt.

Hắn đứng ở nơi đó, quanh người không hề có khí thế của một võ giả mạnh mẽ, cũng không hề có tầng bảo vệ ngăn cản gió tuyết bên ngoài, nhìn thân thể đơn bạc, bộ dáng già nua, nhưng thân ảnh kia lại kiên định như bàn thạch, ngay cả một chút lung lay cũng không có.

Bất luận kẻ nào, kể cả võ giả, chỉ cần trái tim đang hoạt động, dù đứng như thế nào đều sẽ có một chút cử động.

Huống chi, hắn tuổi đã già, nhưng vẫn có thể đứng trong gió tuyết lâu như vậy.

Thị lực của võ giả cực kỳ sắc bén, ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy rõ bất kỳ một chút động tác nào của hắn.

Nhưng đã mấy canh giờ, bọn họ cũng không hề nhìn thấy.

Càng khiến cho bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là trong thời tiết này, khi bọn họ hô hấp, trong mũi đều sẽ thở ra khí trắng nhàn nhạt như có như không, nhưng lão thái giám này đứng trong gió tuyết lâu như vậy, cũng không có thở ra bất kỳ một chút khí trắng nào.

Từ đó cho thấy, lão thái giám tóc bạc này tuyệt đối không đơn giản.

Thủ tướng và binh lính, cũng không dám khinh thường.

Thẳng đến khi kiệu của trưởng công chúa xuất hiện, thần sắc bọn họ ngưng trọng, nắm chặt vũ khí trong tay, phòng ngừa lão thái giám này làm ra chuyện gì đáng sợ.

Nhưng khiến bọn họ kinh ngạc chính là khi lão thái giám nhìn thấy kiệu của trưởng công chúa, hắn khom lưng, cúi đầu, khí thế hoàn toàn không có, giống như một gốc cây cổ thụ bị gió mạnh thổi cong thắt lưng, có thể bẻ gãy ngã xuống bất cứ lúc nào, khiến người ta nhìn mà phải thổn thức.

Gió lạnh nghẹn ngào.

Bông tuyết trắng bay trong gió, xoáy vòng vòng trên mặt đất, không chịu rơi vào bụi bặm, nhưng dù sao vẫn không làm được gì, rơi xuống, bị nghiền thành mảnh nhỏ.

Kiệu đỏ rực dừng lại trước mặt Lý Trung.

Cả hai bên đều im lặng.

Thủ tướng và binh lính ở cửa thành lập tức khom người hành lễ.

Im lặng một lúc lâu.

Trong kiệu truyền ra âm thanh lạnh như băng của trưởng công chúa:

- Lý Trung, ngươi đặc biệt ở đây chờ bản cung sao?