Mà ở hai bên cửa có hai hàng thủ vệ mặc áo giáp đứng canh.
Trên tường thành, có một lão thủ tướng dáng người cao lớn, khuôn mặt uy nghiêm đang đứng.
Khi sắp đến gần Thiên Môn, Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi ở trong kiệu đột nhiên giật giật một chút, đá đá người đang trốn, thấp giọng nói:
- Mau trốn vào trong váy, hôm nay Uất Trì Lăng trực, hắn sẽ không nể mặt bổn cung, khẳng định sẽ dùng pháp khí dò xét bên trong kiệu.
Lạc Thanh Chu rụt xuống, nghe vậy đành phải vén váy đỏ lên chuẩn bị chui vào.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên lại lạnh lùng nói:
- Nhắm mắt lại, không được nhìn lung tung, càng không cho phép sờ loạn.
Lạc Thanh Chu vội vàng thấp giọng nói:
- Điện hạ yên tâm, tại hạ tuyệt đối không dám có bất kỳ mạo phạm nào.
Dứt lời, hắn chui vào.
May váy đỏ đủ dài, hơn nữa làn váy khá rộng rãi, chỉ là...
Lạc Thanh Chu yếu đuối nói:
- Điện hạ, có thể tách chân ra một chút được không?
Nam Cung Hỏa Nguyệt gắt gao khép hai chân lại, lạnh lùng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Lạc Thanh Chu rụt người nói:
- Tại hạ muốn di chuyển về phía trước một chút, chui đầu qua, phía sau hình như... Hình như không che được...
Nắm tay trong tay áo Nam Cung Hỏa Nguyệt chậm rãi nắm chặt, hai gò má xinh đẹp uy nghiêm dâng lên hai tia đỏ ửng, mắt thấy đã đến cửa thành, chỉ đành cắn cắn môi hồng phấn, rất không tình nguyện tách ra hai bắp chân, còn hai cái đùi thon dài thẳng tắp, vẫn gắt gao khép lại cùng một chỗ.
Lạc Thanh Chu vội vàng di chuyển về phía trước, đầu chui vào, toàn bộ thân thể đều ẩn nấp trong váy đỏ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cắn răng nói:
- Dám nhìn lung tung, ta sẽ băm nát ngươi!
Lạc Thanh Chu nhắm chặt hai mắt nói:
- Điện hạ yên tâm, trước sau ta vẫn nhắm mắt lại, hơn nữa mặt cúi xuống đối diện mặt đất tiến vào.
Nam Cung Hỏa Nguyệt: - ...
Lúc này, kiệu đã đến cửa cung.
Tên thủ tướng râu tóc bạc trắng trên tường thành kia nghiêm túc mở miệng nói:
- Điện hạ chờ lát, đợi mạt tướng kiểm tra một chút, mới có thể đi được.
Dứt lời, hắn mang theo vệ binh, bước nhanh từ trên tường thành đi xuống.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện làn váy hơi phồng lên, nhìn không quá tự nhiên, vội vàng khép hai chân lại.
Lạc Thanh Chu bị kẹp chặt, lại không dám lên tiếng, khí tức toàn thân thu liễm, nín thở, lui dưới váy, không nhúc nhích.
- Uất Trì Lăng, ngươi thật lớn mật, ngay cả kiệu của bổn cung cũng phải kiểm tra sao?
Trên gương mặt Nam Cung Hỏa Nguyệt mang theo vẻ ửng đỏ của thiếu nữ, đối với lời nói bên ngoài, vẫn uy nghiêm lạnh như băng như trước.
Lão tướng tên Uất Trì Lăng kia, đi tới trước kiệu, khom người cúi đầu, vẻ mặt cung kính nói:
- Điện hạ, đây là quy củ, dù ai đi qua nơi này, đều phải kiểm tra. Huống chi tối hôm qua trong cung xảy ra chuyện lớn như vậy, mạt tướng cũng là vì an toàn của điện hạ mà suy nghĩ, kính xin điện hạ thứ tội.
Nam Cung Hỏa Nguyệt lạnh lùng nói:
- Ngươi hoài nghi vị thích khách kia trốn ở chỗ bổn cung?
Uất Trì Lăng cung kính nói:
- Mạt tướng chỉ kiểm tra một chút, điện hạ không cần nghĩ nhiều. Thích khách kia tối hôm qua nếu có thể một mình thần không biết quỷ không hay lẻn vào tẩm cung bệ hạ, tất nhiên có bản lĩnh.
- Nếu lợi dụng dị thuật trốn trong thủ vệ điện hạ, hoặc trốn trong kiệu điện hạ để uy hiếp điện hạ, mạt tướng nếu không kiểm tra cẩn thận, chẳng phải sẽ hại điện hạ sao?
Nói xong, hắn lấy ra một tấm gương đồng, nói:
- Điện hạ, đắc tội rồi.
Không đợi Nam Cung Hỏa Nguyệt tiếp tục nói chuyện, hào quang của gương đồng đã chiếu rọi lên kiệu, lại trực tiếp xuyên thấu ván gỗ, chiếu vào bên trong.
Uất Trì Lăng nhìn kỹ một chút, mới thu hồi ánh mắt, lập tức đưa gương đồng chiếu về phía hộ vệ hầu hạ sau kiệu, đồng thời, ánh mắt sắc bén đánh giá từng người một.
Một lát sau.
Hắn thu hồi gương đồng, cúi đầu khom người nói:
- Điện hạ, mạt tướng đã kiểm tra xong, điện hạ có thể đi qua.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:
- Lúc trước khi dốc sức dưới trướng bổn cung, cũng không thấy ngươi tích cực như vậy. Lớn tuổi, nên sớm trở về nghỉ ngơi, gió tuyết lớn như vậy đứng ở chỗ này, cần gì cố gắng thế chứ.
Uất Trì Lăng cúi đầu, thần sắc nghiêm túc, không nói gì nữa.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cũng không nói gì nữa.
Chúng hộ vệ vây quanh kiệu ra khỏi cửa cung, tiếp tục đi ra ngoài cửa cung.
Đợi khi đi xa, Nam Cung Hỏa Nguyệt mới chậm rãi buông chân ra, phức tạp nói:
- Uất Trì Lăng là một trung thần, đối với phụ hoàng trung thành tận tâm, cũng rất có tài năng quân sự. Tuy rằng tuổi đã cao, nhưng vẫn là một tướng lĩnh hiếm có. Ở chỗ này thủ thành, thật lãng phí...
Lạc Thanh Chu rụt dưới váy của nàng, biết nàng đang nói chuyện với mình, tuy rằng hắn xấu hổ không muốn nói chuyện, nhưng không thể không mở miệng.