Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn thật sâu, xoay người đi về phía cửa nói:
- Đi theo ta.
Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, vội vàng đi theo phía sau.
Xuyên qua hành lang dài, trong viện có một chiếc kiệu trang trí xa hoa, xung quanh kiệu là hai hàng nữ hộ vệ đang đứng.
Nguyệt Ảnh một thân hắc y, trong tay cầm kiếm, bắt mắt đứng ở phía trước.
Nguyệt Vũ đi qua vén rèm kiệu lên.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hồng y rộng thùng thình, lên kiệu, sau đó quay đầu nhìn hắn nói:
- Trong này tuy rằng có thể ngồi hai người, nhưng ngươi tốt nhất nên trốn ở dưới đệm mềm, dùng làn váy của bổn cung che lại. Đợi lát nữa đi qua cửa cung, hẳn sẽ có người dùng pháp khí dò xét. Dưới sự dò xét của pháp khí, vật liệu bên trong kiệu này, đều có thể nhìn thấy.
Nói đến đây, nàng dừng một chút, bàn tay ngọc khẽ động một chút vào phần váy rộng trên hồng y của mình, khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng nói:
- Nhưng nếu ngươi trốn dưới váy bổn cung, sẽ không ai nhìn thấy ngươi.
Sau đó lại âm trầm nói:
- Trốn hay không, ngươi tự chọn.
Vào buổi tối, bông tuyết bay lả tả.
Trưởng công chúa mặc hồng y đỏ rực, dưới sự vây quanh của chúng hộ vệ, rời khỏi Dao Hoa cung.
Trên đường rời cung, tuyết đọng dày đặc.
Dù có thái giám quét dọn, nhưng tốc độ quét không nhanh bằng tốc độ tuyết rơi.
Trên nóc hoàng cung, tường viện, mặt đất, hoa cỏ cây cối, đều là một mảnh trắng xóa.
Trong cung có một số quý nhân thích ngắm tuyết.
Cho nên ngoại trừ đường lớn, những nơi khác cơ bản đều không cần quét dọn.
Dọc theo đường đi có mấy đợt vệ binh tuần tra đi qua, thấy kiệu của trưởng công chúa, đều nhường sang một bên, khom người cúi đầu, vô cùng cung kính.
Khi trưởng công chúa từ Dao Hoa cung đi ra, Hoàng đế đang cùng Thái hậu ở trong thư phòng nói chuyện.
Lúc này, Lý Quý tiến vào bẩm báo.
Nam Cung Dương nghe xong, trên mặt mang theo nụ cười nói:
- Mẫu hậu, cũng sắp mở tiệc rồi, bây giờ Hoàng tỷ đi ra ngoài hình như không được ổn lắm?
Thái hậu hơi nhíu mày, nhìn hắn nói:
- Hỏa Nguyệt muốn đi Đoan Vương phủ, mấy ngày trước đã nói với ta.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Hoàng đế đang hoài nghi cái gì?
Nam Cung Dương cười nói:
- Mẫu hậu hiểu lầm, hài nhi có thể hoài nghi cái gì. Hài nhi chỉ quan tâm hoàng tỷ, hôm nay trời lạnh như thế, bên ngoài tuyết rơi tán loạn, chuyện gì mà không thể để hạ nhân xử lý.
Thái hậu trầm mặc một chút, nói:
- Tối hôm qua ta đã đi qua chỗ Hỏa Nguyệt, còn đặc biệt mang theo Lý Trung.
Nói đến đây, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn hắn nói:
- Nàng là tỷ tỷ ruột của ngươi. Trước khi phụ hoàng ngươi lâm chung, nàng cũng đồng ứng tận tâm phụ tá ngươi, mấy năm nay, nàng đã làm được. Chỉ là, một vài suy nghĩ của các ngươi không hợp, nhưng chỉ cần nói rõ ràng, cũng không có chuyện gì. Dù sau này chuyện gì xảy ra, mẫu hậu đều tin tưởng, nàng sẽ không làm tổn thương ngươi.
Nam Cung Dương cười cười, hơi cúi đầu, uống một ngụm trà, trong mắt hiện lên một tia sương mù, lại ngẩng đầu nói:
- Mẫu hậu, trẫm đã trưởng thành, có một số việc, trẫm muốn tự mình quyết định.
Lập tức hắn cũng thở dài một hơi, nói:
- Hoàng tỷ chỗ nào cũng tốt, chỉ là nàng quản quá nhiều chuyện. Trẫm là hoàng đế cũng thấy khó chịu.
Thái hậu nhíu mày nói:
- Nhưng mấy năm nay, quốc lực của Đại Viêm chúng ta vẫn đang trong giai đoạn tăng lên, không phải sao? Kể từ khi ngươi...
Giọng nói của nàng hạ thấp:
- Ngươi tự mình nhìn, bây giờ thành trì biên giới bị Yêu tộc chiếm lĩnh, dân chúng di dời, các nước láng giềng cũng thay nhau rục rịch... Còn có Cẩm Y Vệ do ngươi bố trí, không riêng gì triều thần đến chỗ ta kêu oan, những thúc thúc bá bá kia của ngươi cũng...
- Mẫu hậu.
Nam Cung Dương đột nhiên cắt ngang lời nàng, trên mặt vẫn mỉm cười như trước:
- Ngài mệt mỏi rồi, trước tiên trở về nghỉ ngơi đi. Yến tiệc đoàn viên tối nay, có lẽ đã phải chờ bọn họ đến đông đủ mới có thể bắt đầu, đến lúc đó trẫm sẽ phái người đi đón ngài.
Thái hậu trầm mặc một chút, đứng lên, nói:
- Mẫu hậu sẽ trở về trước, ngươi chuẩn bị thật tốt.
Nam Cung Dương cười đồng ý một tiếng, đứng dậy đỡ nàng ra khỏi cửa.
Thẳng đến khi bóng lưng Thái hậu biến mất ở cửa bên ngoài, hắn lại đứng trên hành lang dài một hồi mới trở lại thư phòng.
Choang!
Không bao lâu sau, trong thư phòng đột nhiên truyền đến tiếng bình hoa vỡ vụn, bàn làm việc đổ xuống đất, chén trà vỡ vụn.
Đám người Lý Quý đứng ở bên ngoài, cúi đầu nín thở, không nhúc nhích.
Trong khi đó.
Kiệu của trưởng công chúa được mọi người vây quanh, muốn ra ngoài cung phải đi qua Thiên Môn.
Tấm bảng phía trên cánh cửa, ngoại trừ ba chữ lớn màu vàng kim lấp lánh ra còn còn khảm nạm một viên bảo châu màu vàng.
Lúc này, viên bảo châu kia đang chiếu rọi dưới tuyết trắng, không ngừng lóe ra ánh sáng nhu hòa.