Lạc Thanh Chu chậm lại, chuyển đề tài:
- Nghe điện hạ nói như vậy, cây Huyền Thiên Ngọc Nữ thụ trong Đoan vương phủ tuổi đã cao như vậy, chắc nó phải lớn lắm?
Nam Cung Hỏa Nguyệt đặt chén rượu xuống, nói:
- Không lớn, chỉ đến nửa người mà thôi. Trong sách nói rằng cây này phát triển rất chậm, bản thân nó cũng không phát triển chiều cao, ở thời kỳ thượng cổ, nó được sử dụng làm cây cảnh.
Lạc Thanh Chu âm thầm nói: Thì ra là như thế.
Nói như vậy, nếu như muốn mang gốc Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ kia đi, hẳn rất dễ dàng, nhưng phải lấy gì để đổi với Tiểu Nhuỵ quận chúa đây?
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi híp mắt, nhìn hắn nói:
- Có vẻ ngươi rất hứng thú với gốc Huyền Thiên Ngọc Nữ Thụ kia, là chuẩn bị đi trộm sao?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Đương nhiên không phải, tại hạ cũng không phải loại người hay đi trộm đồ của người khác.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Ồ? Còn Thông Thiên Đỉnh của Tử Kim Quan thì sao?
Lạc Thanh Chu nghi hoặc nói:
- Đỉnh gì cơ? Tại hạ không hiểu ngài đang nói gì.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục đề tài này nữa, ngón tay vuốt ve chén rượu, hơi nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, cũng không dám quấy rầy nàng, yên tĩnh đứng ở một bên.
Một lát sau.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đứng lên, vẻ mặt âm trầm nói:
- Ngươi tiếp tục ở chỗ này, không được tùy tiện đi ra ngoài, bổn cung muốn đi chỗ Thái hậu một chuyến. Đại khái chạng vạng, bổn cung lại tới tìm ngươi.
Lạc Thanh Chu nói.
- Vâng, điện hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa đi tới cửa, đột nhiên lại dừng bước, quay đầu uy nghiêm nhìn chằm chằm hắn nói:
- Nghe Nguyệt Vũ nói, tối hôm qua ngươi chọc vào Nguyệt Ảnh? Có chuyện gì vậy?
Lạc Thanh Chu cứng đờ, chắp tay cúi đầu nói:
- Điện hạ, tại hạ nếu nói đây là một hiểu lầm, ngài sẽ tin sao?
Nam Cung Hỏa Nguyệt không trả lời, thần sắc lạnh như băng rời đi.
Nghe được tiếng bước chân dần dần biến mất, Lạc Thanh Chu âm thầm lau mồ hôi trên trán.
Uy áp và khí thế của nữ nhân này quá mạnh, bị đôi mắt của nàng nhìn chằm chằm, luôn có một loại cảm giác tâm thần căng thẳng, cả người đều khẩn trương, không dám thở mạnh.
Hiện tại đã như thế, nếu như sau này chờ nàng ngồi lên...
Được rồi, không liên quan gì đến hắn.
Sau này hắn báo đáp lại ân tình, có lẽ đã cũng sẽ không lấy thân phận Sở Phi Dương xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Về phần thân phận Lạc Thanh Chu, đó lại là một loại quan hệ khác.
Hắn suy nghĩ như vậy trong chốc lát, trở lại trong góc, lấy ra linh dịch màu xanh, nhỏ vào lòng bàn tay hai giọt.
Thần hồn đã thăng cấp đến cảnh giới Phân Thần Cảnh trung kỳ, thân thể nhất định phải nhanh chóng thăng cấp.
Chỉ cần đột phá đến cảnh giới Tông Sư mới có cơ hội thoải mái đi trong cung.
Thân thể hắn hôm nay, cũng có dấu hiệu muốn đột phá, đương nhiên, còn cần tu luyện tới cảnh giới hậu kỳ đại viên mãn.
Bình thường mà nói, Đại Võ Sư hậu kỳ thăng cấp đột phá đến cảnh giới Tông Sư, nhưng thật ra còn có một tiểu cảnh giới, đó chính là hậu kỳ đại viên mãn.
Hắn hẳn đã sắp tới, bằng không cũng không có khả năng có dấu hiệu thăng cấp.
Đương nhiên, chỉ hấp thu linh dịch và tu luyện nội công tâm pháp như vậy, còn lâu mới đủ, chờ đêm nay đi ra ngoài, hắn sẽ dùng ngoại lực kích thích.
Quyền pháp và côn pháp, đều thuộc về ngoại lực kích thích.
Nếu có một võ giả khác chiến đấu cùng, đương nhiên sẽ càng tốt.
Người đầu tiên hắn suy nghĩ đương nhiên chính là Lệnh Hồ sư thúc.
Lệnh Hồ sư thúc có cảnh giới Đại Võ Sư hậu kỳ đại viên mãn, khoảng cách Tông Sư cũng chỉ là một bước, hơn nữa còn là hồn thể song tu, loại thiên phú này cực mạnh, bằng không cũng không có khả năng tuổi còn trẻ, đã là một trong những người đứng đầu Lăng Tiêu tông.
Chẳng qua, nàng là Phong chủ Kiếm Phong, còn hắn chính là phong chủ trên đỉnh của nàng.
Đến lúc đó dùng nàng để kích thích vậy.
Lạc Thanh Chu lại suy nghĩ trong chốc lát, nhắm hai mắt lại, cảm thụ năng lượng linh dịch trong cơ thể dâng lên, bắt đầu vận chuyển nội công tâm pháp.
Vào buổi trưa, cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.
Nguyệt Vũ đưa đồ ăn tới, thấy hắn đang tu luyện, cũng không quấy rầy, sau khi đặt đồ ăn xuống, lại lặng lẽ đi ra ngoài.
Một ngày, lặng lẽ trôi qua.
Vào buổi tối.
Lạc Thanh Chu vẫn đắm chìm trong trạng thái tu luyện như trước, cửa phòng mở ra, Nam Cung Hỏa Nguyệt mặc một thân hồng y đỏ rực, mang theo một luồng gió lạnh từ ngoài đi vào.
Nhưng ngay sau đó, xung quanh nàng trở nên nóng hổi.
Mà nhiệt độ trong phòng cũng dần dần tăng cao.
Lạc Thanh Chu từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại, thu công pháp, vội vàng đứng dậy nói:
- Để điện hạ chờ lâu.