Nam Cung Hỏa Nguyệt thản nhiên nói:
- Ngươi thân là đệ tử trẻ tuổi có tiền đồ nhất của Lăng Tiêu tông, quả thật không có lý do gì tham gia vào loại chuyện này.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Sở Phi Dương, ngươi cứ dưỡng thương ở chỗ này, ngày mai là giao thừa, buổi tối trong cung sẽ có yến hội và biểu diễn, đến lúc đó, bổn cung sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra ngoài.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Đa tạ điện hạ, đại ân của điện hạ, tại hạ ghi nhớ trong lòng, tuyệt đối không dám quên!
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn hắn thật sâu, thản nhiên nói:
- Hy vọng là như thế.
Nói xong, nàng đứng dậy, nói:
- Bổn cung phải trở về nghỉ ngơi, ngươi ở lại chỗ này, không có bổn cung phân phó, tuyệt đối không thể tùy tiện đi ra ngoài, có nghe rõ không?
Lạc Thanh Chu cung kính nói:
- Vâng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt không nói gì nữa, kéo theo hồng y đỏ rực, tóc dài xõa tung, dáng người thướt tha rời đi.
Thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, Lạc Thanh Chu mới thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng công chúa bẩm sinh uy nghiêm, cùng với khí thế cường đại được nuôi dưỡng từ trên sa trường mấy năm nay, người bình thường có thể chịu không nổi, cho dù là hắn, vừa rồi bị đối phương nhìn chằm chằm, cũng cảm thấy có chút không thở nổi.
Không biết trưởng công chúa hiện giờ có tu vi gì.
Hắn lại suy nghĩ một hồi rồi đi đến góc tối ngồi xuống, lấy bảo điệp tin ra, nhìn tin nhắn phía trên.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ra khỏi phòng tắm, xuyên qua hành lang dài, trở lại thư phòng của mình.
Trong thư phòng, lò sưởi đã được đốt từ lâu, hương thơm cũng đã được thắp lên.
Đèn dầu và nến đỏ chiếu sáng mọi ngóc ngách.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Một luồng hơi lạnh đập vào mặt.
Ngoài cửa sổ, bông tuyết rơi xuống, tung bay.
Hôm nay là đêm giao thừa, bên ngoài gió lạnh thấu xương, tuyết rơi dày đặc, không biết đã cản trở hết bao nhiêu người.
Nàng bảo hắn ngày mai trở về, đương nhiên cũng không phải là vì để hắn có thể đoàn tụ với người nhà.
Ngày mốt, thành viên hoàng thất sẽ đi Lăng Tiêu Tông cầu hôn.
Hắn thân là phò mã được chọn, đương nhiên phải có mặt.
Thành thật mà nói, ngày hôm đó nàng rất muốn đi theo, để xem phản ứng và biểu hiện trên khuôn mặt của hắn sau khi nghe tin tức.
Là sự phấn khích, hay ngạc nhiên, không thể tin được?
Hoặc là… không muốn?
Sẽ không, với sự bảo vệ và ngưỡng mộ ngày hôm đó của hắn ta trên điện đối với nàng, với ân tình của nàng đối với hắn ta ngày hôm nay, nàng có thể tưởng tượng được, khi hắn nghe được tin tức này, khẳng định cảm thấy kinh ngạc và khó tin được, sau đó sẽ kích động hưng phấn không ngủ được...
Nam nhân mà, ai mà không muốn cưới một nữ thần trong lòng mình? Ai mà không muốn mang một thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng vào trong phòng, chậm rãi chinh phục?
Hôm nay hắn cúi đầu khom lưng với nàng, khúm núm quỳ gối, chỉ biết nghe theo mệnh lệnh, nhưng suy nghĩ một ngày nào đó, hắn sẽ cùng nàng bái đường thành thân, sau đó đặt nàng lên giường tân hôn mềm mại, lột sạch quần áo của nàng, muốn làm gì thì làm... Hả?
Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi qua, Nam Cung Hỏa Nguyệt đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên bừng tỉnh lại.
Suy nghĩ hình ảnh xấu hổ hiện lên trong đầu vừa rồi, gương mặt xinh đẹp mà uy nghiêm của nàng liền trở nên ửng đỏ, ‘Hừ’ một tiếng, nói:
- Bổn cung đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Thật kinh tởm!
Nàng lại hừ lạnh nói:
- Là Tiểu Nguyệt suy nghĩ lung tung! Thật không biết xấu hổ!
Nàng lại đứng trước cửa sổ một lát, lấy bảo điệp đưa tin ra, do dự một lát, gửi một tin nhắn: 【 Hiện tại ngươi đang ở đâu? 】
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Tiểu Nguyệt, bây giờ ta rất an toàn, ngươi không cần lo lắng, cũng không cần đến tìm ta 】
Nam Cung Hỏa Nguyệt vừa trả lời, trong lòng âm thầm châm chọc nói:
- Là sợ có người quấy rầy ngươi cùng nữ thần trong lòng ngươi gặp nhau chứ gì? 】
Lập tức lại hừ lạnh nói:
- Nam nhân, quả nhiên đều thích của lạ, vong ân phụ nghĩa, Tiểu Nguyệt giúp ngươi như vậy, bám đuôi ngươi như vậy, ngươi bây giờ lại trốn ở trong phòng tắm của một nữ nhân khác, liếm người ta...
Trong góc phòng tắm.
Lạc Thanh Chu sau khi trả lời tin nhắn của Tiểu Nguyệt xong, lại trả lời tin nhắn cho Lệnh Hồ Thanh Trúc và Long Nhi, nói cho các nàng biết mình không sao.
Đương nhiên, người đầu tiên hắn trả lời là Nguyệt tỷ tỷ.
Sau khi phi kiếm bị lão thái giám kia bẻ gãy, Nguyệt tỷ tỷ hình như cũng cảm ứng được, nên chủ động gửi tin nhắn tới, hỏi hắn hiện tại thế nào.
Xem ra, Nguyệt tỷ tỷ vẫn rất quan tâm đến hắn.
Tin nhắn nhanh chóng trả lời: 【 Phi kiếm vẫn có thể sửa chữa. Nếu đã thăng cấp đến Phân Thần cảnh trung kỳ, đương nhiên cần một thanh phi kiếm lợi hại hơn. Chờ ngươi trở về, ta sẽ giúp ngươi luyện chế lại 】
Lạc Thanh Chu ấm áp trong lòng: 【 Cảm ơn Nguyệt tỷ tỷ. Đêm giao thừa ngày mai, Nguyệt tỷ tỷ có đoàn tụ với gia đình không? 】