Lão thái giám khom người cúi đầu đứng ở bên ngoài, lại lải nhải nói trong chốc lát, mới nói:
- Lão nô cũng biết, lão nô không nên nói những lời này, chuyện của triều đình, lão nô tuyệt đối không dám tùy tiện nghị luận. Chỉ là lão nô không muốn nhìn thấy điện hạ và bệ hạ sinh ra ngăn cách, dù sao hai người cũng là người gần gũi với nhau nhất.
- Đối với những tin đồn bên ngoài, lão nô đương nhiên cũng sẽ không tin.
Lúc này, Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên mở miệng nói:
- Lý công công, bên ngoài có lời đồn gì, ngươi nói cho bổn cung nghe một chút.
Lý Trung cúi đầu trầm mặc một chút, nói:
- Điện hạ, nếu là lời đồn đại, thì không có gì để nói. Thời gian cũng không còn sớm, điện hạ mau nghỉ ngơi đi. Hy vọng đêm nay lão nô dông dài, cũng không quấy rầy điện hạ.
Nói xong, hắn khom người cáo lui, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Một lát sau.
Nguyệt Vũ và Nguyệt Ảnh tiến vào.
Nguyệt Vũ thấp giọng nói:
- Điện hạ, Lý công công rời đi, cấm quân vẫn còn đang canh giữ ngoài cung, người dưới lòng đất cũng đã rời đi, trận pháp cũng đã được mở lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe xong, thản nhiên nói:
- Biết rồi, các ngươi đều lui ra đi.
Hai người khom người cáo lui, nhìn bồn tắm một cái, đóng cửa lại.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi nhíu mày, lại an tĩnh trong chốc lát mới quay đầu nhìn về phía bồn tắm, bình tĩnh nói:
- Đi ra đi.
Lời vừa dứt, cánh hoa trong nước lay động, một cái đầu xuất hiện.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn những cánh hoa kia, suy nghĩ vừa rồi mình không mặc gì cả nằm bên trong tắm rửa, còn lấy tay dùng những cánh hoa kia chà xát thân thể...
Lạc Thanh Chu nổi lên mặt nước, ánh mắt nhìn thoáng qua cửa, từ trong bồn tắm đứng lên, cả người ướt sũng đứng bên cạnh bồn, cúi đầu cảm kích nói:
- Đa tạ điện hạ.
Thần sắc Nam Cung Hỏa Nguyệt uy nghiêm mà lạnh như băng, nhìn chằm chằm vết nước trên người hắn cùng với cánh hoa đọng trên tóc hắn một hồi, mới thản nhiên nói:
- Lý công công đã phát hiện ra ngươi.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nhất thời rùng mình.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nói:
- Bổn cung đã quên, trong phòng có mùi máu tươi của ngươi. Hắn là Tông Sư, mẫu hậu ngửi không ra, hắn mặc dù đứng ở bên ngoài, nhưng hẳn cũng cũng có thể ngửi được.
Lạc Thanh Chu nghi hoặc nói:
- Điện hạ, vậy vì sao...
Trong mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt lộ ra một tia phức tạp, nói:
- Hắn nhìn bổn cung lớn lên, từ nhỏ đến lớn đều là do hắn dạy bổn cung tu luyện, dạy bổn cung đọc sách. Trong lòng bổn cung, hắn không chỉ là một thái giám, mà là lão sư, trưởng bối của bổn cung. Hắn sở dĩ không tiến vào bắt ngươi, cũng là bởi vì phần tình nghĩa này của hắn và bổn cung, hắn hẳn là không muốn dùng phương thức như vậy để xé rách mặt với bổn cung.
Dừng một chút, nàng lại nói:
- Chẳng qua, hắn trung thành tận tâm với Hoàng đế, nếu lần sau ngươi lại xuất hiện ở nơi đó, ai cũng không cứu được ngươi.”
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Sau này nhất định sẽ không đến nữa.
Ánh mắt Nam Cung Hỏa Nguyệt chợt lóe, nhìn hắn nói:
- Vậy cũng không chắc.
Trong lòng Lạc Thanh Chu nhảy dựng lên, cho rằng nàng nhìn ra ý nghĩ của mình, đang định nói chuyện, nàng lại nói:
- Ngươi là đệ tử thân truyền duy nhất của Tông chủ Lăng Tiêu Tông, lấy thân phận ngươi, về sau vẫn có rất nhiều cơ hội đến. Chỉ cần không phải lấy thân phận thích khách đến, không ai sẽ làm gì ngươi.
Lạc Thanh Chu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hắn nói:
- Đêm nay ngươi đến đây, thật sự chỉ là vô ý xông vào thôi sao? Hay thật sự muốn trở thành sát thủ? Còn nữa, với thực lực hiện tại của ngươi cùng năng lực xuyên toa của trận pháp dưới lòng đất, người của Tử Kim Quan hẳn cũng là do ngươi giết nhỉ? Ngươi có thù hận gì với họ? Hay là nói, ngươi có thù với hoàng đế?
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Điện hạ, đêm nay tại hạ quả thật vô tình xông vào. Về phần chuyện Tử Kim Quan, hoàn toàn không có liên quan gì tới tại hạ.
Nam Cung Hỏa Nguyệt híp mắt lại, nói:
- Thật sự không liên quan sao?
Lạc Thanh Chu nói.
- Thật sự không liên quan, tại hạ có thể thề. Nếu có lừa gạt điện hạ, sét đánh chết!
Nam Cung Hỏa Nguyệt nhíu mày lại, lại nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi giết, bổn cung cũng sẽ không nói thêm gì. Tuy nhiên, nếu ngươi gây bất lợi cho hoàng đế, ngươi nên biết rằng bổn cung nơi này sẽ không bao giờ ngồi yên.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Điện hạ lo lắng nhiều rồi, tại hạ tuyệt đối không dám có bất kỳ hành động gây bất lợi gì đối với Hoàng đế, hơn nữa tại hạ cũng không có bất kỳ động cơ nào gây bất lợi đến Hoàng đế.
Nam Cung Hỏa Nguyệt nghe vậy, lúc này mới thu hồi hàn mang trong mắt.