Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1978: Bổn cung, ghê tởm (3)




Nguyệt tỷ tỷ:

Lạc Thanh Chu: Muội muội kia có đối xử tốt với ngươi không?

Nguyệt tỷ tỷ: Tốt

Lạc Thanh Chu: Vậy, chồng cũ của ngươi, còn liên lạc với ngươi nữa không?

Đối phương không trả lời nữa.

Lạc Thanh Chu lại đợi một lát, mới cất bảo điệp đưa tin đi, lại suy nghĩ mông lung, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một âm thanh lạnh như băng:

- Ta có thể tiến vào không?

Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi giật mình, nói:

- Mời vào.

Nguyệt Ảnh mặc một thân hắc y, tay cầm bảo kiếm, đẩy cửa ra, đi vào, vẻ mặt lạnh như băng nhìn hắn nói:

- Ngươi luyện kiếm?

Ánh mắt Lạc Thanh Chu chợt lóe, nói:

- Không có.

Ánh mắt Nguyệt Ảnh lạnh như băng nhìn hắn nói:

- Ngươi có.

Lạc Thanh Chu nhún nhún vai, nói.

- Coi như ta có đi, cô nương muốn thế nào?

Nguyệt Ảnh cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút kiếm của mình ra, chỉ vào hắn nói:

- Nhàm chán, cùng ta luyện tập. Nếu ngươi tránh được mười chiêu của ta, ta xin lỗi ngươi.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, giơ tay lên, sờ sờ vết thương trên cổ mình, nhìn nàng nói:

- Ta không cần xin lỗi.

- Vậy ngươi muốn gì?

Nguyệt Ảnh lạnh lùng nhìn hắn nói.

Lạc Thanh Chu nhìn cổ nàng lộ ra một sợi dây đỏ, nói:

- Ta muốn vật liệu trên ngực ngươi.

Vừa nghe lời này, sắc mặt Nguyệt Ảnh chợt biến đổi, cúi đầu liếc mắt nhìn bộ ngực cao vút của mình, tia lạnh lẽo nổi lên trong mắt, bảo kiếm trong tay ‘Ong’ một tiếng, sáng lên một tia kiếm quang.

Hàn khí lạnh thấu xương.

Thanh kiếm kia còn chưa nhúc nhích, nhưng cả phòng giống như đã bị bao phủ bởi thanh kiếm!

Lạc Thanh Chu cảm giác tất cả đường lui đều đã bị cắt đứt.

Có chút ý tứ.

Chẳng qua, vị Nguyệt Ảnh cô nương này hình như đã lầm cái gì đó rồi.

Thứ hắn muốn chỉ là đồ mà nàng đeo trên ngực mà thôi.

Bình thường những thứ đeo ở đó, hẳn đều rất quý giá, có lẽ là bảo vật gì đó.

Hắn lập tức tức giải thích:

- Cô nương đừng hiểu lầm, tất cả những gì ta muốn là dây màu đỏ cô nương đeo trên cổ, không phải như ngươi nghĩ.

- A!

Ai ngờ lời giải thích này của hắn vừa ra, kiếm của Nguyệt Ảnh trực tiếp đâm về phía hắn.

Kiếm phong xẹt qua không khí, phát ra một âm thanh chói tai, hàn mang trên mũi kiếm chợt lóe, phun ra một đạo kiếm quang sắc bén hơn.

Thanh kiếm rất nhanh.

Cơ hồ trong nháy mắt xuất kiếm, cũng đã đến ngực hắn.

Lạc Thanh Chu tựa hồ không thể tránh được.

Nhưng trong con mắt của hắn, mỗi một bước kiếm đâm tới, hắn đều thấy rõ ràng.

Nhưng tấc kiếm quang kia sắp đâm vào lồng ngực hắn, bả vai hắn hơi xoay về phía bên phải, thân thể nghiêng qua.

Xuy.

Mũi kiếm mang theo kiếm quang, chỉ chênh lệch một ly, đâm tới phần quần áo ở ngực hắn.

Nguyệt Ảnh hơi giật mình, lập tức hàn mang trong mắt chợt lóe, cổ tay xoay một cái, lần thứ hai đâm nghiêng qua.

Hai chiêu này hầu như không hề dừng lại chút nào, nối liền tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Tất nhiên, tốc độ cũng rất nhanh.

Nhưng Lạc Thanh Chu lại rất thoải mái tránh né, thậm chí còn vươn ngón tay ra, ‘Tranh’ một tiếng, từ bên cạnh bắn lên mũi kiếm của nàng!

- Này! Này! Này!

Nguyệt Ảnh thấy vậy, không tiếp tục giấu chiêu nữa, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đâm mạnh về phía trước.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng đều là kiếm ảnh cùng kiếm khí của nàng.

Ngay cả cánh hoa trong bồn tắm cũng bị kiếm khí vô hình, cắt xén thành mảnh vụn.

Những cánh hoa trong giỏ hoa được đặt bên cạnh hồ tung bay đầy phòng.

Trên vách tường xung quanh còn có chằng chịt các vết kiếm sắc bén.

Cả phòng bị bao phủ bởi ánh sáng lạnh lẽo!

Nhưng Lạc Thanh Chu giống như một con bướm xuyên qua bụi hoa rậm rạp, nhẹ nhàng nhảy múa, nhẹ nhàng đi qua, phiến lá không chạm vào người.

Đừng nói mũi kiếm, cho dù là những kiếm khí kia, cũng không thể lưu lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn.

Hắn luôn có thể ở trong thời khắc nguy hiểm nhất, trong kiếm ảnh dày đặc nhất, dùng động tác xảo trá nhất cùng với tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà xuyên qua.

Chín chiêu qua đi, kiếm của Nguyệt Ảnh đột nhiên ngừng lại.

Kiếm ảnh cùng hàn quang trong phòng lập tức thu về.

Nhiệt độ tăng vọt.

Hơi nước bay lên trong bồn tắm, cũng dần dần trở lại bình thường.

Những cánh hoa bay giữa không trung cũng từ từ rơi xuống.

Lạc Thanh Chu duỗi ngón tay bắn bay một cánh hoa màu hồng phấn đang bay tới trước mắt, nhìn thiếu nữ trước mắt nói:

- Cô nương, còn lại một chiêu cuối cùng.

Nguyệt Ảnh cầm kiếm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, mím chặt môi, không nói một lời.

Lạc Thanh Chu nhíu mày, nói:

- Cô nương sẽ không dùng phương thức này chơi xấu chứ?

- Bang!

Nguyệt Ảnh đột nhiên cất kiếm vào vỏ, mặt lạnh, xoay người rời đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Đang lúc hắn chuẩn bị chửi bới, Nguyệt Vũ mặc một bộ váy phấn, đột nhiên từ cửa đi vào, nhìn hắn nói:

- Sở công tử, ngươi thật quá đáng.