Bên ngoài không hề có tiếng bước chân, nhưng mấy khí tức xa lạ, rất nhanh đã rời đi.
Ánh mắt thái hậu nhìn về phía phòng tắm.
Nam Cung Hỏa Nguyệt cầm bầu rượu lên, rót một chén rượu, mặt không gợn sóng, chậm rãi nhấm nháp.
- Hỏa Nguyệt, ngươi vừa tắm xong sao? Dùng cánh hoa gì, thơm thế...
Thái hậu đứng lên, vừa nói chuyện, vừa đi về phía bồn tắm, nhìn vào bên trong.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi ở trước bàn, thản nhiên nói:
- Lần trước mẫu hậu đưa tới.
Thái hậu đứng bên cạnh bồn tắm, lại nhìn chằm chằm vào trong chốc lát mới ngẩng đầu, lại nhìn thoáng qua những nơi khác trong phòng, lúc này mới trở lại trước bàn, cười nói:
- Chỗ mẫu hậu còn có một ít hoa tươi mới, nếu ngươi thích, ngày mai mẫu hậu sẽ sai người đưa tới cho ngươi.
Nam Cung Hỏa Nguyệt uống rượu, thản nhiên nói:
- Không thích.
Thái hậu dừng một chút, lại cười nói:
- Đúng rồi Hỏa Nguyệt, chuyện ngươi tuyển phò mã, mẫu hậu đã nói với những thúc thúc bá bá kia của ngươi, bọn họ cũng không có bất kỳ ý kiến gì. Chúng ta cẩn thận thương lượng, quyết định vào ngày đầu tiên của năm mới sẽ đi cầu hôn. Mấy Vương thúc của ngươi tự mình đi, còn có mấy tỷ tỷ muội muội của ngươi đều đi cùng, đến lúc đó ngươi chỉ cần ở trong cung chờ là được, cái gì cũng không cần quan tâm. Về phần vị phò mã mà ngươi chọn...
- Mẫu hậu.
Nam Cung Hỏa Nguyệt đột nhiên cắt ngang lời nàng, nói:
- Đủ rồi, ngài mau trở về nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt mỏi.
Thái hậu đang muốn nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh của Trưởng Tôn Uyển Nhi:
- Thái hậu, toàn bộ cung của trưởng công chúa đều đã được lục soát, cả dưới lòng đất và mặt đất đều lục soát một lần, không tìm được thích khách kia.
Thái hậu nghe vậy, vuốt ve ngực, cười nói:
- Hỏa Nguyệt, cũng may, thích khách kia không có lẻn vào nơi này, như vậy mẫu hậu liền yên tâm. Nếu ngươi mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi sớm hơn, bên ngoài có thủ vệ canh gác, ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều. Mẫu hậu liền trở về trước.
Nam Cung Hỏa Nguyệt hơi cúi đầu, nhìn rượu trong chén, vẫn chưa nói gì.
Thái hậu lại nhìn nàng một cái rồi kéo váy dài rời đi.
Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh của một lão thái giám:
- Thái hậu, nô tài đã lâu không gặp điện hạ, lúc trước tiên đế bảo nô tài dạy điện hạ luyện công, khoảng thời gian đó chính ngày nô tài vui vẻ nhất... Xin cho phép nô tài ở lại chỗ này thêm một lát, để nô tài nói chuyện với điện hạ.
Thái hậu dừng một chút, nói:
- Ngươi dù sao cũng là sư phụ của Hỏa Nguyệt, gặp nàng cũng là chuyện nên làm.
Nói xong, nàng rời đi dưới sự vây quanh của cung nữ cùng thị vệ.
Lão thái giám khom người cúi đầu, đứng ở ngoài cửa, đợi thái hậu ra khỏi cửa, mới mở miệng nói:
- Điện hạ, lão nô thỉnh an ngài.
Nam Cung Hỏa Nguyệt ngồi ở trước bàn, trong mắt lộ ra một chút gợn sóng, thản nhiên nói:
- Lý công công, muốn vào phòng nói chuyện sao?
Lão thái giám ở ngoài cửa cúi đầu nói:
- Lão nô không dám. Lão nô ở lại, thầm nghĩ muốn cùng điện hạ lải nhải vài câu mà thôi. Tuy rằng có thể có chút dông dài, nhưng lão nô không muốn nhìn thấy điện hạ càng đi càng xa, làm cho tiên đế thất vọng.
Nam Cung Hỏa Nguyệt trầm mặc, vẫn chưa mở miệng nữa.
Trong phòng tràn ngập hơi nước.
Nam Cung Hỏa Nguyệt mặc hồng y đỏ rực, ngồi ở trước bàn, hai má xinh đẹp mà uy nghiêm, trong làn hơi nước mông lung nhìn không rõ ràng.
Trong hồ nước nóng, cánh hoa trôi nổi, yên tĩnh không chút gợn sóng.
Im lặng một lúc.
Bên ngoài lại truyền đến âm thanh của lão thái giám kia:
- Điện hạ, lão nô nhìn ngài lớn lên, lão nô biết rõ ngài ưu tú hơi bất kỳ ai, tiên đế cũng vậy. Cho nên, trước khi lâm chung, tiên đế không cho các vị Vương gia và Thừa tướng thái úy làm phụ chính đại thần, cũng không để thái hậu buông rèm chấp chính, mà là để cho ngài phụ tá bệ hạ...
- Mấy năm nay, điện hạ ngài làm rất tốt. Lão nô tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng thường xuyên nghe người trong cung khen ngợi ngài, Thái hậu cũng khen ngài không dứt miệng. Đại thần trong triều, dân chúng bên ngoài, đều yêu mến ngài, tung hô ngài...
- Tiên đế ở trên trời, coi như cũng có thể an tâm.
- Chỉ là... Gần đây lão nô luôn nghe được một ít tin tức, nói điện hạ làm một số việc không phù hợp, hơn nữa còn trái ý của bệ hạ và một vài triều thần.
- Lão nô biết, điện hạ làm như vậy, chắc chắn là có suy nghĩ riêng của điện hạ, lão nô không dám đánh giá đúng sai, chỉ là muốn nói, có đôi khi điện hạ vẫn phải nghe theo ý kiến của mọi người một chút, đặc biệt là bệ hạ.
- Bệ hạ còn nhỏ, có một số việc có lẽ sẽ sai, nhưng dù sao bệ hạ cũng là hoàng đế, cần phải làm một vài việc dựa theo ý nguyện của mình, như vậy mới có thể nhanh chóng trưởng thành...