Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1957: Ca ca rất tốt, nhưng bây giờ là của Tiểu Nguyệt ta (2)




- Muội muội dùng vũ lực đập vào, cũng không được. Xem ra chúng ta chỉ có thể mạo hiểm chạy về phía trên, chờ chạy đến mặt đất, có lẽ mới có cơ hội tránh né trận pháp này. Tuy rằng phía trên có thể cũng có người canh giữ, nhưng chúng ta có thể đột nhiên lao ra ngoài, lại tiến vào dưới lòng đất... Ca ca, đừng sợ, lát nữa ngươi đi theo muội muội, muội muội... Gì đây? Ca ca, đây là...

Nàng đột nhiên ngừng nói, nhìn về phía hai con thỏ trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt.

Lạc Thanh Chu lấy Đại Bảo và Nhị Bảo ra khỏi ngẫn trữ vật, để cho hai con thỏ cắn vào giày của mình, sau đó đi xuống khỏi ngực nàng, nói:

- Tiểu Nguyệt, đến đây, ta cõng ngươi.

Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt, nghi hoặc nói:

- Ca ca, đây không phải là hai con thỏ sao? Ngươi để cho bọn chúng cắn giày ngươi để làm gì? Còn nữa, ca ca cõng ta làm gì?

Lạc Thanh Chu không nói nhảm với nàng nữa, trực tiếp khom lưng xuống, vươn tay về phía sau, mạnh mẽ ôm nàng lên lưng, sau đó đi về phía màn sáng màu đỏ phía trước.

Tiểu Nguyệt ngẩn người, ghé vào trên lưng hắn, ôm cổ hắn nói:

- Ca ca, ngươi không tin lời muội muội nói, hay là không tin bản lĩnh của muội muội? Trận pháp này thật sự rất lợi hại, muội muội chưa từng thấy trận pháp nào lợi hại như vậy, muội muội có ba bảo vật dùng để phá trận, thế nhưng vừa rồi đều thử đã thử hết, nhưng không có bất kỳ phản ứng nào. Hơn nữa muội muội còn đang trong trạng thái thần hồn, ngay cả thần hồn cũng không xuyên qua được, ca ca như vậy...???

Ai ngờ lời nói trong miệng nàng còn chưa dứt, Lạc Thanh Chu đã cõng nàng, xuyên thẳng qua tầng màn sáng màu đỏ kia, giống như không có gì.

Tiểu Nguyệt há miệng nhỏ nhắn:

- ...

Lạc Thanh Chu quay đầu lại, bình tĩnh nhìn thoáng qua tầng màn hào quang màu đỏ, thu hồi hai con thỏ trên chân, nói:

- Ta cõng ngươi đi, chúng ta bây giờ đi đâu?

Tiểu Nguyệt ngốc trệ người một hồi, hô hấp trở nên dồn dập nói:

- Ca ca, hai con thỏ kia của ngươi... Con thỏ? Cho muội mội một con được không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta đã đưa chúng cho người khác, chỉ là mỗi lần đi ra, sẽ mang theo chúng.

Vẻ mặt Tiểu Nguyệt tràn ngập hâm mộ ghen tị, thậm chí ghen tuông nói:

- Ca ca, là ai? Ngươi đã đưa con thỏ bảo bối như vậy cho ai? Muội muội sẽ chiến đấu với nàng ấy!

Lạc Thanh Chu nói:

- Nương tử nhà ta.

Tiểu Nguyệt: - ...

- A, vậy quên đi...

Ngoài miệng nàng nói quên đi, trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm: Hừ, chờ ta cùng ca ca thành thân, trở thành chính thê của ca ca, tất cả bảo bối trên người ca ca, đều là của Tiểu Nguyệt ta. Nương tử gì đó, để cho các ngươi đắc ý thêm vài ngày, đến lúc đó còn không phải đều sẽ phải quỳ ở trước mặt ta gọi ta là tỷ tỷ sao, còn không phải ngoan ngoãn lấy hết bảo bối mà ca ca cho các ngươi nhường lại cho ta.

- Tiểu Nguyệt, bây giờ chúng ta đi hướng nào?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua tin nhắn mà quận chúa truyền đến, thần sắc ngưng tụ, nói:

- Có ba lão đạo sĩ xuống, một người là quan chủ Tử Kim Quan, còn có hai người kia là điện chủ Tử Kim quan.

Tiểu Nguyệt tỉnh táo lại, vội vàng chỉ về phía bắc nói:

- Ca ca, đi về phía trước! Nơi đó có một cái giếng, dưới giếng có một huyệt động, chúng ta trước tiên trốn qua nơi đó, chờ ba lão đạo sĩ kia rời đi, chúng ta sẽ trở về. Nếu bọn họ đã điều tra nơi này, đương nhiên sẽ không tới nữa.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, quay đầu nhìn nàng một cái, nói:

- Tiểu Nguyệt, ngươi thông minh đấy.

Tiểu Nguyệt vui vẻ nghe lời khen ngợi của hắn, nói:

- Đương nhiên, muội muội chính là... Kỳ nữ rất có bản lĩnh.

Lạc Thanh Chu cõng nàng, dựa vào cột sáng bắn ra từ ngực nàng, bắt đầu xuyên qua trong đất.

Tiểu Nguyệt ôm cổ hắn, hai tay nhịn không được vuốt ve hai má hắn, nói:

- Ca ca, lát nữa chúng ta tranh thủ thời gian tu luyện, chờ ca ca thăng cấp, sẽ không sợ bọn họ nữa. Nếu họ trở lại, chúng ta sẽ giết họ.

Lạc Thanh Chu sợ nàng sờ được mặt nạ của mình, vội vàng lấy tay nàng ra, nói:

- Tiểu Nguyệt, chuyện chúng ta tu luyện, ngươi nói với Nguyệt tỷ tỷ chưa?

Tiểu Nguyệt nói.

- Không nói, tại sao phải nói với nàng ấy? Nói để làm gì chứ.

Nàng đột nhiên tiến đến bên tai hắn nói:

- Ca ca, có phải ngươi không muốn cùng muội muội tu luyện mà là muốn cùng sư tỷ tu luyện phải không?

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Không, không có...

Tiểu Nguyệt bĩu môi nói:

- Ca ca, là người ta cứu ngươi, hơn nữa đã cùng ngươi ôm hôn. Sư tỷ cho dù đối xử tốt với ngươi cũng không cho ngươi đụng vào người? Sư tỷ đã có phu quân, hơn nữa nàng tu luyện công pháp này mới không thể cùng ngươi tu luyện, ca ca chết tâm kia đi.

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, muốn nói cho nàng biết Nguyệt tỷ tỷ đã làm hoà với phu quân nàng, nhưng suy nghĩ một chút, lại cảm thấy mình không cần phải nói, cảm giác như đang che giấu vậy.