Tiểu Nguyệt nói:
- Là một loại trận pháp, bảo vật thổ hành của muội muội không có cách nào phá vỡ.
Lạc Thanh Chu quyết định nhanh chóng, nói:
- Đi, chúng ta đi xem.
Đêm tối, đã là rạng sáng.
Bên trong Nam Quốc Quận Vương phủ và đường phố bên ngoài đều được thắp đèn sáng trưng.
Cẩm Y Vệ và binh lính giơ đuốc lên vây kín nơi này, chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không chảy ra ngoài được.
Quan chủ Tử Kim quan, Tử Kim đạo nhân mang theo hai tên điện chủ còn lại của Tử Kim quan cùng với một đội Cẩm Y Vệ đi vào trong phủ, trong tay cầm một khối ngọc thạch phát sáng, thăm dò ở trên mặt đất.
Nam Quốc Quận Vương Nam Cung Ngọc Phong âm trầm, mang theo mọi người trong vương phủ, thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên nhìn.
Tử Kim đạo nhân kiểm tra một hồi, ngọc thạch trong tay đột nhiên sáng lên.
Sắc mặt hắn ngưng tụ, ngồi xổm xuống, trực tiếp đặt ngọc thạch trong tay lên mặt đất, quang mang trên ngọc thạch lập tức bắt đầu loé sáng lên.
- Dưới lòng đất quả nhiên có mật thất!
Hắn đứng lên, đi tới trước mặt Nam Cung Ngọc Phong, âm lãnh nhìn chằm chằm hắn nói:
- Nam Quốc Quận Vương, bần đạo muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng, dưới lòng đất Vương phủ ngươi thật sự có kẻ nào trốn ở bên trong không?
Nam Cung Ngọc Phong âm trầm, nói:
- Bổn vương không biết dưới lòng đất có mật thất, mặc dù thật sự có mật thất, cũng không liên quan đến Nam Quốc Quận Vương phủ ta. Về phần bên trong có kẻ nào lẩn trốn không, càng không liên quan đến Nam Quốc Quận Vương phủ ta.
Khoé miệng Tử Kim đạo nhân lộ ra một nụ cười lạnh, không nói gì nữa, xoay người đi về phía góc tây, nói với hai tên điện chủ Tử Kim Quan kia:
- Đi thôi, chúng ta xuống xem một chút, bốn phía lòng đất đã bị phong tỏa, dù hắn chắp cánh cũng không thể bay đi được.
Hai tên Điện chủ lập tức trầm giọng nói:
- Vâng, Quan chủ!
Tử Kim đạo nhân đang định phát động bảo vật trong tay, Nam Cung Ngọc Phong đột nhiên lạnh lùng nói:
- Tử Kim đạo trưởng, danh tiếng Tử Kim quan của ngươi dù rất vang dội, nhưng Nam Quốc Quận Vương phủ ta cũng không phải trái hồng mềm. Trễ như vậy mà các ngươi lại dẫn người đến vương phủ ta đào ba tấc để điều tra, làm ảnh hưởng đến người nhà bổn vương. Nếu đợi lát nữa các ngươi không tìm thấy hung thủ ở dưới lòng đất, cũng đừng trách bổn vương không khách khí!
Tử Kim đạo nhân nghe vậy liền dừng động tác trong tay, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng nói:
- Nam Quốc Quận Vương, bần đạo nếu dám mang theo người đến điều tra, đương nhiên là đã tìm được manh mối của hung thủ. Đợi lát nữa nếu tìm được hung thủ ở quý Vương phủ, vậy Vương gia cứ chờ đi giải thích với bệ hạ. Về phần tổn thất của Tử Kim Quan ta, bần đạo đương nhiên cũng sẽ tính đến trên đầu Vương gia.
Nam Cung Ngọc Phong hừ lạnh một tiếng:
- Khẩu khí thật lớn! Không biết, còn tưởng rằng Đại Viêm này là của Tử Kim Quan ngươi làm chủ!
Tử Kim đạo nhân híp mắt, nói:
- Vương gia không cần dùng loại lời này để chèn ép bần đạo. Tử Kim quan của bần đạo, bị người diệt môn chỉ trong một đêm, dù như thế nào, bần đạo cũng phải tìm được hung thủ, cho dù là đắc tội tất cả quyền quý kinh đô, cũng không tiếc!
Hắn lại nói:
- Nếu lát nữa bần đạo thật sự không thu hoạch được gì ở dưới lòng đất, đương nhiên sẽ đến xin lỗi Vương gia và người nhà.
Dứt lời, ánh sáng của bảo vật trong tay hắn chợt lóe, bao vây lấy ba người.
Hắn lập tức quay đầu phân phó cho Cẩm Y Vệ ở phía sau:
- Trong ngoài phủ, đều mở to hai mắt ra mà canh chừng, bất luận kẻ nào từ dưới đất đi ra, hoặc tự tiện từ trong phủ rời đi, giết hết không nói nhiều! Xảy ra chuyện, bần đạo chịu trách nhiệm.
- Vâng, đạo trưởng!
Hai tên đội trưởng Cẩm Y Vệ lập tức đáp ứng.
- A!
Tử Kim đạo nhân mang theo hai lão đạo nhân, dưới vầng bao phủ của hào quang màu vàng chậm rãi chìm xuống lòng đất.
Nam Cung Mỹ Kiêu đang trốn phía sau Nam Cung Ngọc Phong, nàng lén lút lấy bảo điệp đưa tin gửi tin nhắn đi.
Trong khi đó.
Ở sâu trong lòng đất, Tiểu Nguyệt đang ôm Lạc Thanh Chu xuyên qua trong đất, di chuyển về phía trận pháp.
Lạc Thanh Chu được nàng ôm theo kiểu công chúa, cảm giác có chút xấu hổ, nói:
- Không thể cõng sao?
Tiểu Nguyệt nói:
- Không thể, thân thể muội muội yếu ớt, lưng không được khoẻ lắm.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hai người rất nhanh đã đi tới gần trận pháp.
Bức màn màu đỏ kia hơi lóe ra, giống như một vách tường, tạo thành một loại trạng thái hàng rào hình tròn thật lớn, ngăn cản tất cả các con đường xung quanh đáy địa bàn Nam Quốc Quận Vương phủ.
Tiểu Nguyệt ngưng trọng nói:
- Ca ca, muội muội vừa rồi thử, trận pháp này rất quỷ dị, rất cường đại, rất khó phá giải. Muội muội có pháp bảo chuyên phá trận, thế nhưng vẫn không có bất kỳ hiệu quả gì.