Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1949: Ọe! Hèn mọn hạ lưu tiểu Nguyệt! (3)




Nàng thấp giọng mắng vài câu, lập tức trả lời:

- Tỷ tỷ tốt, muội muội vừa chuẩn bị chụp, ca ca đột nhiên tỉnh lại, ai, chờ lần sau có cơ hội lại chụp. Tỷ tỷ yên tâm, muội muội nhất định sẽ giúp tỷ tỷ chụp được, tỷ tỷ muốn xem nơi nào của ca ca, có thể nói trước với muội muội nha, đến lúc đó muội muội nhất định sẽ tập trung chụp nó!

- Hừ, nữ nhân ghê tởm, hèn mọn.

Gửi xong, nàng nhịn không được lại mắng một câu.

Lúc này, tin nhắn của đối phương trả lời lại: Không phải kêu ngươi chụp, mà là kêu ngươi xoá ảnh chụp đi .

Tiểu Nguyệt vừa nhìn, vội vàng trả lời: Tỷ tỷ, muội còn chưa chụp được đâu .

Đối phương không trả lời nữa.

Nàng ấy đột nhiên lại có cảm giác thấp thỏm: Tỷ Tỷ ơi, muội thật sự chưa chụp được, muội thề .

Lại một lát sau, tin nhắn trả lời lại: Ngươi có thể không xóa .

Mặc dù chỉ có mấy chữ này, nhưng nàng lập tức cảm nhận được nữ nhân dối trá kia đang dùng khuôn mặt lạnh lùng khí phách của mình mà nói:

- Ngươi có thể không xóa, vậy ngươi thử xem...

- Hừ! Nữ nhân đạo đức giả, tưởng ta sợ ngươi chắc.

Tiểu Nguyệt thầm lẩm bẩm vài câu, lại do dự thật lâu, mới mở bảo điệp đưa tin ra xoá toàn bộ những tấm vừa rồi chụp lén cùng với ca ca kia đi.

Khi còn lại tấm cuối cùng, nàng nghiêm túc nhìn, trong lòng không nỡ, tin nhắn đột nhiên lại trả lời: Gửi qua đây .

Tiểu Nguyệt: - ???

Nàng do dự một chút, gửi qua, nói:

- Tỷ tỷ tốt, chỉ còn lại tấm này thôi đó, những tấm kia muội đã xoá hết rồi, muội có thể thề. Còn nữa, muội muội cần phải giải thích một chút, muội muội tuy rằng cởi áo khoác, nhưng còn mặc áo lót, hơn nữa ca ca lúc ấy đang ngủ, không nhìn thấy muội muội .

Đối phương nhận ảnh, cũng không trả lời nữa.

Tiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, nếu nữ nhân dối trá kia không ra lệnh cho nàng xóa bức ảnh cuối cùng này, vậy nàng giữ lại, đến lúc đó lại bám chặt vào ca ca.

Nàng lưu hình ảnh lại, ngẩng đầu lên nhìn vào bầu trời bên ngoài.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Bầu trời bên ngoài, đã bắt đầu hửng sáng, sắp sáng rồi.

Nàng lại đợi một lát, thấy đối phương không trả lời nữa, lập tức cất bảo điệp đưa tin đi, bay đến trước người mình, thần hồn về thể xác.

Một thân váy áo hoả hồng, tóc đen như mun, trên dung nhan xinh đẹp bẩm sinh mang theo uy nghiêm và lãnh khốc.

Trưởng công chúa Đại Viêm – Nam Cung Hỏa Nguyệt, lông mi hơi rung động vài cái, chậm rãi mở hai mắt xinh đẹp mà sắc bén ra.

Nàng nhìn về phía sắc trời bên ngoài, không muốn nghĩ lại chuyện xảy ra sau khi thần hồn xuất khiếu.

Nhưng hết lần này tới lần khác, bảo điệp đưa tin trên người đột nhiên lại rung rung.

Lông mày nàng nhảy lên một chút, nhịn không muốn nhìn, nhưng suy nghĩ bộ thương pháp uy lực kinh người kia rất thích hợp với thương pháp thượng cổ của nàng, lại ngứa ngáy khó nhịn.

Nhịn một lát, nàng lấy bảo điệp đưa tin từ trên người ra, lạnh lùng nói:

- Xem nàng nói như thế nào! Bổn cung lại sợ nàng?

Đợi nàng mở tin nhắn ra, phát hiện lại là tin tức của nam nhân kia: Tiểu Nguyệt, ngươi vừa rồi thừa dịp lúc ta tu luyện mà đi cắn ta? Ngực đau quá .

Nhìn thấy tin tức ghê tởm này, lông mày của Nam Cung Hỏa Nguyệt giật giật, khóe miệng co giật, giữa hai hàng lông mày bỗng có một ấn ký hoả diễm sáng lên, nàng nắm chặt tay lại.

Lập tức hai tròng mắt nàng dấy lên ngọn lửa, cắn răng, vươn ngón tay trả lời: Làm càn! Đừng vu khống ta! .

Sau đó, nàng đột nhiên nhìn thấy bức ảnh mà nàng vừa lưu.

- Oẹ, ghê tởm! Thật kinh tởm! Liếm cẩu Tiểu Nguyệt, bổn cung biết ngươi ghê tởm, nhưng không biết, ngươi lại có thể ghê tởm đến trình độ này! ngươi...... Ngươi hèn mọn! Hạ lưu! Không biết xấu hổ!

Nam Cung Hỏa Nguyệt che miệng, mặt đỏ ửng, xấu hổ nôn mửa.

Ai ngờ đúng lúc này, đột nhiên lại có tin gửi tới.

Tiểu Nguyệt, xin lỗi, hình như không phải ngươi cắn, hiện tại ta cảm thấy toàn thân khắp nơi đều đau. Đúng rồi Tiểu Nguyệt, Lôi Linh Căn trong cơ thể ta, hình như lại xảy ra một ít biến hóa, phía trên hình như có thêm một lôi điện màu đen rất nhỏ, nhưng có vẻ rất yếu ớt, lâu lâu loé lên một chút rồi biến mất, ta sắp thăng cấp sao?

Nam Cung Hỏa Nguyệt nhìn tin nhắn này, trong lòng chấn động không thôi, bàn tay ngọc ngà cứng đờ, tay kia đưa lên che miệng cũng từ từ buông ra...

Sấm sét... Màu đen….

Chẳng lẽ là...

Mặt trời mọc.

Trên sông Vân Vụ, sương mù mờ ảo, dày đặc.

Long nhi canh giữ trên mặt nước một đêm, lại nhìn thoáng qua hai thân ảnh bên bờ sông, mới chìm xuống đáy nước, trở lại Long cung nghỉ ngơi.

Bên bờ sông.

Lệnh Hồ Thanh Trúc mặc lam y, lại nhìn đối diện một cái rồi xoay người rời đi.

Mà một đạo thân ảnh đơn bạc khác, vẫn không nhúc nhích đứng ở nơi đó, giống như bức tượng không biết rét lạnh, không biết mệt mỏi.