Lệnh Hồ Thanh Trúc đi xa vài bước, lại quay đầu nhìn nàng một cái, dừng một chút, nhịn không được mở miệng nói:
- Cứ chờ ở nơi này cũng vô dụng, trở về đi, nếu hắn ra khỏi thành, ta sẽ đến thông báo cho ngươi.
Thân ảnh kia không nói gì, vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Lệnh Hồ Thanh Trúc phức tạp nhìn nàng một cái, còn muốn nói cái gì đó nhưng đột nhiên nhìn thấy trên con đường cách đó không xa, một thiếu nữ mặc váy hồng phấn, đang xách lẵng hoa, vừa ngâm nga bài hát, vừa nhảy nhót đi về phía này.
- Thiền Thiền!
Một tiếng thanh thúy dễ nghe, âm thanh dễ nghe như tiếng chim hót truyền tới bờ sông.
Lúc này Hạ Thiền mới xoay người, rời khỏi bờ sông.
- Thiền Thiền, chúng ta đi hái hoa đi, trên núi có rất nhiều hoa sơn trà và hoa cúc dại, còn có sóc con nữa. Nhân tiện, hình như có ai đó vừa rồi đi qua, ngươi có biết nàng là ai không?
Hạ Thiền nhìn bóng dáng kia một cái, lắc đầu.
Kinh đô, nội thành.
Trên đường phố vẫn còn rất nhiều binh sĩ và lính canh vội vã đến và đi.
Toàn bộ cửa thành đều bị phong tỏa, ra vào nội thành đều phải có một loạt kiểm tra rất rườm rà, đồng thời, tuyệt đối không phải là võ giả.
Quan phủ cầm danh sách, bắt đầu kiểm tra từng nhà, phàm là người đi ra ngoài, đều sẽ bị mang đi thẩm vấn.
Võ quán, thanh lâu, tửu lâu đều bị tập trung điều tra.
Trong lúc nhất thời, sát khí che khắp toàn bộ kinh đô, giống như muốn đánh giặc, mỗi người đều thấp thỏm bất an, không dám ra ngoài nữa.
Sốt ruột và tức giận nhất chính là Quan chủ Tử Kim quan, Tử Kim đại nhân.
Tối hôm qua hắn cầm pháp bảo trong tay, tự mình mang theo hai thủ hạ tìm kiếm suốt một đêm ở dưới lòng đất, khi trời sáng trở lại mặt đất, vẫn không ngừng thúc ngựa đi vào thành tìm kiếm.
Rất nhiều người đều suy đoán, bảo đỉnh Tử Kim quan kia có phải bị mất rồi không.
Hoàng đế hạ tử lệnh, lệnh cho Cẩm Y Vệ cùng quan phủ toàn lực ra tay, cho dù phải đào sâu ba thước toàn bộ nội thành này cũng không được dừng.
Cẩm Y Vệ mang theo hoàng mệnh, xông vào nhà các quan viên cùng huân quý, lục soát khắp nơi.
Cho dù là phủ đệ của thành viên hoàng thất, cũng không may mắn thoát khỏi.
Chỉ cần có một chút hiềm nghi, bất kể là ai, cũng sẽ bị mang đi thẩm vấn cẩn thận.
Trong lúc nhất thời, tất cả phòng giam của Cẩm Y Vệ đều bị nhốt kín người, rất nhiều người bị ép buộc nhét vào, trong phẫn nộ oán hận không thôi.
Ngày hôm nay, vài vương gia hoàng thất, quận vương, và một ít quan viên, đều tập hợp cùng một chỗ, nổi giận đùng đùng tiến vào cung, tìm hoàng đế và Thái hậu cáo trạng.
Còn kết quả thì sao?
Không ai biết.
Mà người đầu mưu là Lạc Thanh Chu, giờ phút này vẫn trốn dưới lòng đất Nam quốc Quận Vương phủ, thoải mái dưỡng thương tu hành.
Trải qua ba ngày dưỡng thương, sự khó chịu trên người đã biến mất, khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên nhất là thần hồn không chỉ không suy yếu, tựa hồ còn trở nên cường đại hơn.
Sau khi hấp thu linh dịch ba ngày, thần hồn của hắn không chỉ không có cảm giác thỏa mãn, hơn nữa còn cảm thấy càng đói khát, toàn bộ hồn tâm cùng huyệt khiếu bên trong thần hồn, đều rục rịch, tựa hồ muốn có càng nhiều năng lượng hơn.
Đêm nay, hắn trải qua thần hồn xuất khiếu, kiểm tra cẩn thận xong mới chuẩn bị tiếp tục hấp thu nhiều linh dịch.
Nhưng trước đó, vì an toàn, hắn quyết định nhắn tin nói tình huống của mình cho Nguyệt tỷ tỷ nghe, hỏi ý kiến của đối phương một chút.
Sau khi tin nhắn gửi đi, hắn lại nhìn tình huống trong nhẫn trữ vật.
Gốc cây nhỏ kia vẫn phát triển mạnh mẽ như trước, nụ hoa trên cành cây đang lớn lên, nụ hoa màu xanh, nhưng vẫn không nhìn ra màu sắc bên trong.
Tiểu đỉnh đặt ở bên cạnh, vẫn bình thường không có gì lạ, cũng không có bất kỳ biến hóa gì.
Mấy gốc dược liệu khác đều phát triển vô cùng tươi tốt, một bộ dáng sinh cơ bừng bừng.
Hắn nhìn về phía một không gian khác.
Dưới bầu trời xanh mây trắng, trên sườn núi xanh biếc, Đại Bảo và Nhị Bảo đang đuổi bắt nhau.
Tiểu Hỏa Hồ thì nằm sấp dưới tàng cây lớn cách đó không xa, ngẩn người.
- Sao thế?
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm vào mắt con tiểu hoả hồ kia.
Ánh mắt tiểu hỏa hồ, hình như có gì đó không đúng lắm.
Hắn khẽ động, lập tức thần hồn trở về cơ thể, tháo mặt nạ trên mặt xuống, đưa tiểu hỏa hồ từ trong nhẫn trữ vật ra, ôm vào trong ngực, nhìn ánh mắt nó.
Tiểu Hỏa Hồ đột nhiên thay đổi hoàn cảnh, sửng sốt một chút, mở to hai mắt nhìn hắn, kinh ngạc ngẩn người.
Lạc Thanh Chu rất quen thuộc với ánh mắt này, vội vàng mở miệng nói:
- Hoa Cốt, là ngươi, đúng không?
Thân thể Tiểu Hỏa Hồ run lên, mở to hai mắt, gật đầu, sau đó há hốc miệng, tựa hồ muốn nói chuyện, nhưng cũng không nói.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu ôn nhu, chậm rãi vuốt ve đầu nàng, đang muốn nói chuyện thì bảo điệp bên cạnh đột nhiên rung lên.