Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1947: Ọe! Hèn mọn hạ lưu tiểu Nguyệt! (1)




Trong lòng nàng âm thầm nghi hoặc, lại đợi một lát, thấy đối phương vẫn không có hồi âm, đành phải gửi thêm một tin nhắn nữa: Nguyệt tỷ tỷ, ngươi tức giận sao? Xin hãy tha thứ cho sự xúc phạm của ta, nhưng ta thực sự rất muốn. Ta biết, có lẽ ta không có cơ hội đi ra ngoài, vì vậy, Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có thể gửi một bức ảnh ngươi để giải quyết nỗi buồn tương tư của ta? Nếu Nguyệt tỷ tỷ không muốn gửi những bộ phận khác thì chỉ có thể dùng ảnh chụp một đôi chân để ta có thể thỏa mãn rồi.

- Hừ! Ta cũng không tin ngươi hoàn toàn không có chút tình cảm gì với hắn!

Sau khi Tiểu Nguyệt gửi tin xong, nàng lại tiếp tục nhìn chằm chằm bảo điệp đưa tin trong tay chờ đợi.

Vốn còn muốn xem lịch sử trò chuyện của ca ca, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi đi, bây giờ làm như vậy đã hơi đê tiện rồi, không thể quá đáng, vẫn là chờ sư tỷ xấu mặt thôi.

Nàng cũng không biết vì cái gì, nàng chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nữ nhân thanh cao lạnh như băng kia, cúi cái đầu cao ngạo của nàng, cho dù lộ ra một chút yếu đuối, nàng sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu một ngày nào đó, sư tỷ đột nhiên bị ca ca chinh phục, nằm trong ngực ca ca, cắn môi làm nũng ‘Ca ca tốt’, hoặc là quỳ gối dưới chân ca ca, ngửa lên gương mặt tuyệt mỹ không tỳ vết kia, mở đôi mắt lạnh lùng mê người kia cầu khẩn cầu xin ‘Ca ca, ta muốn...’, vậy nên cảnh tượng đó thật sự rất là thú vị.

Chỉ mới nghĩ thôi, nàng đã cảm thấy nhiệt huyết dâng trào, hưng phấn không thôi.

Đột nhiên, nàng nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Chờ nàng có được ca ca, trở thành chính thê của ca ca, lại nghĩ biện pháp đưa nữ nhân lạnh lùng cao ngạo kia tới, trở thành thiếp của ca ca, nói như vậy, đối phương sau này sẽ gọi nàng là tỷ tỷ, phải xem sắc mặt của nàng mà làm việc...

- Sư tỷ muội muội, đi, bưng nước rửa chân cho bổn cung và phò mã.

- Sư tỷ muội muội, đến đây, tắm rửa cho bổn cung và phò mã, bổn cung và phò mã muốn tắm uyên ương...

- Hừ, ngại ngùng cái gì? Còn không mau cởi sạch quần áo ra, thân thể bản cung hôm nay không khỏe, ngươi đến hầu hạ phu quân, nhớ phải hầu hạ thật tốt, bổn cung sẽ ở bên cạnh nhìn ngươi!

- Mạnh lên! Thân là thiếp thất, ngươi phải tự biết chứ! Nuốt nó cho ta, không được nhổ ra! Cho dù bên trong có nước miếng của bổn cung!

- Bắt đầu từ hôm nay, bổn cung là Đại Nguyệt, ngươi là Tiểu Nguyệt!

- Mỗi buổi sáng phải tới thỉnh an bổn cung, quỳ xuống đất thỉnh an, gọi tỷ tỷ, biết không?

Được lắm, tương lai có vẻ sáng chói đây.

Đâu chỉ không tệ, có thể thoải mái sai bảo sư tỷ cao cao tại thượng lạnh như băng, ngẫm lại đều thấy kích động không thôi!

Tiểu Nguyệt vừa ảo tưởng, vừa nhịn không được mà cười ra tiếng.

Hả?

Tại sao vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Tiểu Nguyệt nhìn bảo điệp trong tay, nhíu mày, đang muốn tiếp tục nhắn tin thì đột nhiên cảm thấy bảo điệp trên người nàng rung lên.

Nàng sửng sốt một chút, lấy ra bảo điệp của mình, mở ra tin nhắn, nhất thời trong lòng nhảy dựng lên, quả nhiên là sư tỷ gửi tới: Trả lại đồ cho hắn .

Tiểu Nguyệt: - ...

Đáng ghét, lại bị nữ nhân giảo hoạt kia nhìn thấu!

Nàng lập tức dùng bảo điệp đưa tin của mình lạnh lùng trả lời: Sư tỷ, ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Hừ, đáng tiếc, ta không phải là thuộc hạ của ngươi, càng không phải cái đuôi của ngươi! Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ta! .

Một lát sau.

Tin nhắn trả lời: Ta tìm thấy tàn quyển của thương pháp thượng cổ .

Tiểu Nguyệt nhìn thấy tin tức này, sửng sốt một chút: - Tàn quyển của thương pháp thượng cổ? Đó là...

Đúng lúc này, trong lòng nàng chấn động, tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức mở to hai mắt, kích động nhấn nhấn ngón tay trả lời: Thương Khung Phá? .

Đối phương không nói gì, chỉ gửi một bức ảnh.

Trên ảnh, một bóng người cầm trong tay một cây trường thương, đang ngửa đầu, nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, trên mũi thương của trường thương kia xuất hiện một vòng xoáy màu đỏ, mà trên bầu trời, lại xuất hiện một vết nứt.

Và bên dưới hình ảnh này, rõ ràng có vài hàng chữ, nhưng không được chụp.

Tiểu Nguyệt mở to bức ảnh để nhìn, thân thể kích động run rẩy, nhìn chằm chằm hình ảnh hồi lâu, mới đột nhiên tỉnh táo lại, cuống quít vươn ngón tay trả lời.

Sư tỷ, bảo điệp đưa tin ta đã trả lại cho ca ca, toàn bộ tin nhắn vừa rồi ta gửi cũng đã xóa đi, sư tỷ còn có phân phó gì nữa, cứ việc nói. Chỉ cần Tiểu Nguyệt ta có thể làm được, liều chết không từ! .

Nàng nhanh chóng gửi một vài tin nhắn khác.

Sư tỷ, Tiểu Nguyệt muốn nói thật với ngươi, thật ra Tiểu Nguyệt vẫn rất tôn kính ngươi, rất bội phục ngươi, rất thích ngươi .